Yêu Phải Vợ Yêu Bướng Bình - Chương 5 Cô không cam tâm
Trong lòng Đường Mộc Ca cảm thấy vô cùng bàng hoàng, cô vốn còn cho rằng ông ta muốn gả cô cho Khúc Mặc Phong, hiện giờ cô mới biết được là cô đã nghĩ tốt cho cha mình quá rồi.
Mục đích của ông ta chính là để cho cô đi hầu hạ Khúc Mặc Phong.
Cái gọi là hầu hạ chính là đi làm tình nhân.
Nếu không phải chính tai nghe được ông ta nói ra những lời này, Đường Mộc Ca cũng không thể tin được, trên đời này vẫn còn có một người cha như vậy
“Con…con mới mười tám tuổi, con còn đang đi học…” Đường Mộc Ca đỏ mắt hoe, cô cố ý làm cho những giọt nước mắt rơi xuống.
Ai ngờ Đường Đức Minh lạnh lùng quát: “Không được khóc, cậu Khúc chưa nói là không cho mày tiếp tục đi học, hơn nữa với bộ dạng này của mày, có học bao nhiêu đi nữa thì cũng vô dụng.”
Đường Mộc Ca cắn chặt môi, không muốn rơi nước mắt trước mặt Đường Đức Minh, cô chỉ là muốn xem người cha của mình có thể nhẫn tâm tới mức nào.
Lúc này xem ra nước mắt của cô không thể khiến ông ta thấy có chút gì đó đau lòng hay áy náy. Mà việc cô khóc còn càng làm ông ta tức giận hơn, thậm chí còn có thể ra tay tàn nhẫn hơn nữa.
“Một tiếng nữa cậu Khúc sẽ đến đây, mày sửa soạn lại cho tử tế đi.”
Cho dù bộ dạng không xinh đẹp, ông ta cũng muốn cô sửa soạn trông cho sạch sẽ.
Ông ta nhìn bộ mặt tô vẽ như trò hề của cô.
Đường Mộc Ca tuy cúi đầu, nhưng vẫn có thể tưởng tượng được vẻ mặt chán ghét của ông ta dành cho cô.
Người đàn ông này là cha của cô, mười ba năm qua ông để mặc cho vợ và con gái mình hung dữ và chèn ép cô, địa vị của cô ở nhà họ Đường thậm chí còn không bằng cả người giúp việc.
Giờ thì hay thật, ông ta vì một dự án 16 nghìn tỷ, lập tức đưa cô đi hầu hạ Khúc Mặc Phong.
“Mày tự ý rời khỏi chỗ cậu Khúc, chuyện này tao tạm thời bỏ qua cho mày, nhưng lần này mày mà còn giở trò gì nữa thì hãy nhớ, nếu như tao có thể cho mày ở nhà họ Đường có cái ăn cái mặc thì cũng có thể làm cho mày sống không bằng chết, hãy nhớ kỹ những lời tao nói!”
Sau khi để lại lời cảnh cáo như vậy Đường Đức Minh liền đi khỏi.
Từ đầu đến cuối, ông ta cũng không bước vào phòng Đường Mộc Ca một bước.
Nói đây là một căn phòng, chi bằng nói đây là một cái nhà kho, chỉ có một cái cửa sổ nho nhỏ trên mái nhà, ánh mặt trời không chiếu được vào bên trong, trong phòng chỉ có một cái giường, một cái tủ gỗ, cộng thêm một cái bàn học.
Lúc trời mưa, bên trong dễ dàng bị ẩm ướt, hơn nữa còn có mùi ẩm mốc, ở đây còn không bằng chỗ ở của người giúp việc.
Nơi mà chính Đường Đức Minh cũng ghét bỏ, ông ta sao có thể bước chân vào.
Ông ta đi rồi, Đường Mộc Ca giống như bị rút hết sức lực, cô ngã người trên chiếc giường gỗ nhỏ của mình.
Cô không nghe theo lời Đường Đức Minh đi rửa mặt chải đầu trang điểm, mà một mình suy nghĩ rất nhiều.
Nhớ tới cô lúc năm tuổi, đó là vào một mùa tuyết trắng, mẹ đưa cô đến trước mặt Đường Đức Minh rồi quay người bước đi.
Cô đuổi theo một đoạn rồi té ngã trên tuyết, đến khi lòng bàn tay chảy máu, mẹ cô cũng không quay đầu lại.
Nhớ tới lần đầu tiên Đường Mộc Tuyết gọi cô là Đường Tiểu Cáp, cô thấy không phục bèn đánh nhau với Đường Mộc Tuyết. Nhưng mà kết quả cuối cùng là cô chỉ huých Đường Mộc Tuyết một chút, liền bị đánh tới mức không thể ăn được.
Nhớ tới năm mười tuổi, chị cả Đường Mộc Cảnh mua cho cô và Đường Mộc Tuyết mỗi người một cái kẹp tóc, Đường Mộc Tuyết lén lén đem theo người hầu đến đánh cô.
Sau đó, cô nghe thấy Lưu Hồng Đan ôm cô ta vào lòng an ủi: “Tiểu Tuyết ngoan, chờ con bé kia lớn hơn một chút mẹ sẽ bán nó đi, nó tuyệt đối không đáng yêu bằng Tiểu Tuyết của chúng ta.”
Mười tuổi năm ấy nhan sắc của cô mới chớm nở còn xinh đẹp hơn cả Đường Mộc Tuyết khi đó lớn hơn cô ba tuổi, vì thế Đường Mộc Tuyết sinh ra ghen ghét trong lòng.
Từ đó về sau, Đường Mộc Ca chỉ biết, muốn tiếp tục bình an mà sống ở nhà họ Đường, nhất định phải ngụy trang chính mình.
Cô ngụy trang suốt tám năm.
Chỉ vì miếng ăn ở nhà họ Đường, chỉ vì lúc trời mưa gió lớn tuyết rơi cô có thể có một nơi nương thân. Khi đó cô còn nhỏ tuổi, cô rất sợ hãi, sợ đói, sợ phải lưu lạc đầu đường xó chợ.
Vì thế cô tìm được cách để bảo vệ chính mình đó chính là ngụy trang.
Giả vờ xấu xí, giả vờ nhát gan, giả vờ ngoan ngoãn…
Nhiều năm trôi qua như vậy cô đều có thể vượt qua được, nhưng vì sao kết quả lại vẫn là như thế này?
Cô không cam tâm.
“Đường Tiểu Cáp, sao mày vẫn còn nằm đây? Còn không mau chóng sửa soạn lại đi? Đây, đây là váy mà cô ba cho mày mượn, ông chủ Đường nói mày nhất định phải mặc vào!”
Người hầu Tiết Diễm nói xong, liền đi đến cầm một cái váy màu vàng nhạt của Đường Mộc Tuyết vứt lên mặt cô.
Trong tay Tiết Diễm còn cầm chổi lông gà, thấy Đường Mộc Ca vẫn nằm như người chết ở trên giường liền đi tới, “Bốp” tiếng chổi lông gà vụt lên người Đường Mộc Ca.
“Cái váy này chính là cô ba đại ân đại đức cho mày mượn, mày còn thì hay quá, còn lười biếng nằm ở đây. Chọc giận ông chủ Đường mày không yên thân là chuyện của mày, bọn tao liên lụy cũng sẽ chịu phạt, mày dậy đi không tao đi mách ông chủ Đường bây giờ.”