Yêu Phải Vợ Yêu Bướng Bình - Chương 3 Lưng gù lại còn nói lắp
“Chậc chậc, Đường Tiểu Cáp cũng mày giỏi thật đấy, cần cả vệ sĩ của cha hộ tống mày về nữa, da mặt mày có phải dày quá không?” Kèm với giọng điệu chanh chua, Đường Mộc Tuyết mặc một chiếc váy tinh từ trong nhà bước ra.
Cô ta giống như một con chim công, cao ngạo liếc mắt nhìn từ trên xuống dưới Đường Mộc Ca đang đứng trước cửa, tiếp tục nói với giọng điệu khinh thường nói: “Càng ngày càng xấu thì không đã đành, đây còn càng ngày càng bẩn thỉu. Đêm nay sẽ có khách quý tới nhà họ Đường này, mày vẫn nên tránh đi thì hơn, đừng có đi ra ngoài gặp mọi người, tránh làm mất mặt nhà họ Đường này.”
Cái tên gọi Đường Tiểu Cáp này bắt đầu từ khi Đường Mộc Ca năm tuổi, khi đó cô mới bước vào nhà họ Đường. Đường Mộc Tuyết liền đặt biệt danh cho cô, ý nghĩa rất đơn giản đó chính là giống chó mà nhà họ Đường đang nuôi.
Cho dù là cha cô Đường Đức Minh hay là mẹ Lưu Hồng Đan, bọn họ đều chưa từng sửa lại cách xưng hô của Đường Mộc Tuyết với cô. Cũng có thể nghĩ rằng ở trong mắt bọn họ, sự tồn tại của Đường Mộc Ca cũng chỉ giống như sự tồn tại của một con chó.
Đối với cách xưng hô “Đường Tiểu Cáp” này Đường Mộc Ca không phải không phẫn nộ, nhưng cô không thể gánh chịu hậu quả sau khi phẫn nộ, vì thế cô chỉ có thể nhẫn nhịn.
Nhẫn nhìn từ năm tuổi đến bây giờ, suốt mười ba năm.
Ở nhà họ Đường, mười ba năm qua cô cũng không dám lỗ mãng, ăn không đủ no là chuyện nhỏ, lưu lạc đầu đường mới là chuyện lớn.
Chỉ là thời điểm này khi nghe gọi như thế, cô cảm giác như có một lưỡi dao lam sắt bén đang cứa vào trái tim mình, rỉ máu đau đớn.
Nhưng cuối cùng cô vẫn cố nhẫn nhịn, không bị dồn đến bước đường cùng cô cũng không muốn trở mặt với nhà họ Đường.
Đường Mộc Ca cúi đầu định đi lướt người Đường Mộc Tuyết, cô ta muốn châm chọc thì cứ châm chọc đi, so với hành động của Đường Đức Minh thì hành động nhắm vào cô của Đường Mộc Tuyết chỉ có thể xem như là trò trẻ con.
Thế nhưng sự im lặng của cô trong mắt của Đường Mộc Tuyết cũng có thể xem như là một loại khiêu khích. Cô ta túm Đường Mộc Ca lại kéo ra phía sau: “Đường Tiểu Cáp, tao đang nói chuyện với mày đấy! Thái độ này của mày là thế nào? Muốn ăn đòn phải không?”
Dáng người Đường Mộc Ca gầy gò hơn nữa vì không hề có sự phòng bị, nên bị Đường Mộc Tuyết kéo như vậy làm cô ngã một cái rất mạnh. Mông, khuỷu tay, lòng bàn tay đều rất đau đớn.
Đường Mộc Tuyết vẫn như một con khổng tước cao ngạo, hùng hổ đứng ở cạnh cửa: “Đường Tiểu Cáp nơi này là nhà họ Đường, mày chỉ là cái thứ đê tiện, mày muốn vào nhà á? được thôi! Mày quỳ xuống cầu xin tao, tao sẽ cho phép mày vào, nếu không hôm nay mày hãy cút đi cho tao!”
Cô ta không hề cảm thấy việc đối xử với Đường Mộc Ca thế này có gì là không ổn, khóe miệng thậm chí cong lên nụ cười lạnh lùng đắc ý, trên mặt hiện lên dòng chữ rất rõ ràng: “Không phục thì mày tới đây cắn tao đi!”
Đường Mộc Ca nghiến răng, trong mắt chứa đầy sự tứ giận như sắp bùng phát.
Trong giây phút ngắn ngủi ấy, Đường Mộc Tuyết bị ánh mắt của cô làm hoảng sợ.
Đó là ánh mắt như nào chứ, giống như Đường Mộc Ca và cô ta có mối thù không đội trời chung vậy.
Nhưng sự căng thẳng của Đường Mộc Tuyết cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi, cô ta rất nhanh chóng phản ứng lại, cho dù Đường Mộc Ca có hận không thể giết chết cô ta đi nữa, nhưng Đường Mộc Ca làm gì dám với làm gì có khả năng đó chứ.
“Thế nào Đường Tiểu Cáp, tao nói sai rồi sao? Mày vốn là thứ đê tiện của nhà họ Đường, cha có thừa nhận thân phận của mày bao giờ chưa?”
“Ha ha, Đường Tiểu Cáp tao biết mày rời khỏi nhà họ Đường thì sẽ không có chỗ nào để đi, mày chỉ có thể lưu lạc ở đầu đường xó chợ rồi trở thành ăn xin, tao biết mày sợ hãi, nhưng không sao tao sẽ cho mày cơ hội, mày quỳ xuống cầu xin đi tao sẽ cho mày đi vào.”
Tròng mắt của Đường Mộc Ca co lại. Đúng vậy, rời khỏi nhà họ Đường cô có thể đi về đâu?
Lưu lạc đầu đường xó chợ trở thành ăn xin?
Không, Đường Đức Minh là loại người rất coi trọng thể diện, nếu như cô có can đảm rời khỏi nhà họ Đường, ông ta cũng tuyệt đối sẽ không để cho cô trở thành ăn xin, cũng không cho phép cô đi làm kiếm sống, ông ta sẽ chỉ đuổi cùng giết tận cô thôi.
Bởi vì ông ta sẽ không cho phép sự tồn tại của cô khiên ông ta mất mặt.
Mà trong mắt ông ta, cho dù là cô lưu lạc trở thành ăn xin hay là đi làm kiếm sống thì đều là hành vi khiến cho ông ta mất mặt.
Vì thế bây giờ chưa phải là thời điểm để cô đối đầu với nhà họ Đường.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng ánh mắt cô chùng xuống, khép lại nỗi hận trong lòng đứng dậy cúi đầu yếu ớt nói: “Chị…chị ba, là em…em sai rồi, xin…xin lỗi chị, xin chị cho em vào…vào trong nhà.”
Quả nhiên vẫn như là một con chó, Đường Mộc Tuyết bĩu môi muốn nói thêm gì đó thì mẹ Lưu Hồng Đan liền đi từ trong bếp ra, nhìn thấy Đường Mộc Ca cúi đầu đứng ở cửa, bà ta nhíu nhíu mày tỏ ra không vui.
Lưu Hồng Đan nói: “Sao lại bẩn thế này? Còn có mặt mũi nào mà gặp người khác nữa không? Còn không mau đi lên tắm rửa, nhà sắp có khách quý tới rồi, thật sự là mất hứng quá đi mất!”
Đường Mộc Ca gật đầu, ngoan ngoãn đến mức không thể ngoan hơn được nữa: “Vậy con đi lên đây!”
“Mẹ, mẹ nhìn nó xem, người thì xanh xao vàng vọt lưng lại còn gù, bộ dáng thực sự khó coi còn nói lắp, đợi lát nữa đừng để cho nó xuống dưới, thật sự là kinh tởm muốn chết!”
Đường Mộc Ca đang đi lên lầu nâng mặt lên, nỗi hận tràn đầy trong mắt nhưng cô không dừng lại một giây nào vẫn tiếp tục đi lên.
Không thể không nói việc Đường Mộc Tuyết miêu tả về cô…thật sự chính xác.
Nhưng nếu cô không giả bộ xanh xao vàng vọt lưng gù, bộ dáng khó coi còn nói lắp, cô sao có thể sống ở nhà họ Đường đến bây giờ?
Có khi chưa đên mười tám tuổi, đã bị bọn họ bán đi rồi.