Xác Da Trừ Ba Họa - Chương 8
22
“Đại sư, chỉ có người mới có thể cứu tôi!”
Thẩm Kiện chưa bao giờ hối hận như vậy, hắn nhịn đau đớn khắp người khẩn thiết van nài: “Con đàn bà chết tiệt đó không chịu buông tha, chuyện đã qua lâu như vậy, vẫn còn bám theo người nhà tôi, lúc đó nếu không phải cô ta cắn loạn, tôi cũng không nhất thời nóng giận!”
Có lẽ dáng vẻ tàn tật của gã đàn ông quá thảm, đạo sĩ nhỏ thở dài.
“Anh đã bị cảnh sát truy nã rồi, dù sao cũng là chết, hà tất phí sức.”
Thẩm Kiện chuyển hết số tiền khổng lồ kiếm được từ livestream mấy năm nay.
Nhận được tiền, đạo sĩ nhỏ thấy thành ý, mới nói: “Cách thì cũng không phải không có, da người chết nhận người bằng dương khí, tối nay anh trốn vào quan tài âm, âm khí che dương khí, qua 12 giờ, da người chết tự nhiên không làm gì được.”
Quan tài âm giấu trong nghĩa địa.
Thẩm Kiện ngàn lần cảm ơn, dùng một chân còn lại cố sức bò vào, mỗi cử động đều kèm theo tiếng rên rỉ đau đớn, đóng nắp quan tài lại, hắn thở phào nhẹ nhõm.
“Có tiền mua được cả ma đẩy cối, xem mày tìm tao thế nào.”
“Ba tiếng nữa là xong, chỉ cần đợi sinh nhật qua, tao sẽ bình an vô sự…”
Nhưng cuối cùng điều hắn đợi được, là lời chào hỏi vui vẻ của tôi.
“Thích món quà sinh nhật tôi tặng anh không?”
“Quan tài đo ni đóng giày cho anh, vừa vặn đấy chứ?”
23.
Thẩm Kiện không thể ngờ được, đạo sĩ là người của tôi.
Tôi từng nói: “Tuyệt vọng cùng cực nhất, nhất định là trải qua hy vọng thuần khiết, nóng lạnh đan xen, linh hồn mới đủ dai.”
Đạo sĩ nhỏ, không, da người chết già vỗ tay.
“Bàn về nghệ thuật ăn thịt, cô là bậc thầy, không ai sánh kịp.”
Chúng tôi phối hợp trong ngoài, từng bước khiến Thẩm Kiện từ không tin đến tin sâu không nghi ngờ.
Co giãn có độ, thực giả xen lẫn, đây mới là thao túng tâm lý thực sự.
“Thả tôi ra! Thả tôi ra!” Thẩm Kiện hoảng loạn, cố tìm một chút khả năng thoát thân, nhưng đều là vô ích, nắp quan tài đóng chặt, không khí chỉ ngày càng loãng hơn.
Tôi ngâm nga bài hát sinh nhật vui vẻ, tiếng đập, cào trong quan tài như tiếng trống đệm.
Hát xong một bài, động tĩnh bên trong cũng vừa hay im bặt.
Ánh trăng đông cứng, cỏ hoang rì rào, quạ đen kêu gào, như đang hò reo cho giây phút này.
Vài ngày sau, cảnh sát tìm thấy thi thể Thẩm Kiện trong quan tài.
Do trong ngoài quan tài chỉ có dấu vân tay của chính hắn, cuối cùng vẫn bị định tính là tự sát.
“Nhưng trên ván quan tài toàn là dấu vết vùng vẫy… ham sống mạnh mẽ như vậy, tự sát à?”
“Trước khi chết hắn còn viết, da người chết, có khi nào thật sự có…”
Nửa câu còn lại, giấu trong lòng mọi người.
Dù thật sự có, thì đó không phải là báo ứng sao?
24.
Ngày mọi chuyện kết thúc, bà ngoại nhận được giấy chứng tử của tôi.
Theo lý mà nói phải tổ chức lễ truy điệu, nhưng bà ngồi trên ghế nhỏ nửa ngày, vào phòng trong lấy ra một đoạn dây thừng.
Người đấu một hơi, thay cháu gái rửa sạch máu, bà cũng không còn mong ước gì nữa.
Dây thừng quăng lên xà, đạp ghế ngã trong khoảnh khắc đó, trong sân vang lên tiếng trong trẻo:
“Bà ngoại!”
Bà cụ tưởng tai già mắt mờ nghe nhầm, cho đến khi bà run rẩy quay đầu lại.
Đứa bé bà nhớ nhung đeo ba lô, đứng trong ánh nắng, cười tươi vẫy tay với bà.
Gương mặt tôi đã hoàn toàn khác với trước đây.
Nhưng tôi biết, bà sẽ nhận ra tôi, nhất định.
Bà ngắm nghía mặt tôi, vuốt ve đường nét của tôi, bà không nói gì, thậm chí không hỏi gì, tôi trở về thế nào.
Bà nắm chặt tay lạnh của tôi, trách yêu.
“Sao lâu thế mới về, nhanh lên, rửa tay sạch sẽ, để bà làm đồ ăn ngon cho.”
Tôi reo lên: “Vậy cháu muốn ăn bánh bao, nhân miến thịt bò!”
“Đồ tham ăn, được được được, đợi bà gói cho…”
Giọng điệu bà bình thường biết bao, nhưng tôi cảm nhận được dưới lòng bàn tay già nua của bà, nhiệt độ cuộn trào như dung nham.
Bà nắm tay tôi, như dẫn một con cừu non lạc lối.
Bà ngoại à, mọi con đường đều sẽ đưa cháu về nhà.
Giống như tất cả nỗi nhớ trên thế giới, đều sẽ gặp lại trong giây phút này.
[Hết]