Truyền nhân rối người - Chương 2
4
Sau khi bắt mạch cho hoàng thượng.
Lúc thái giám đi tới, không biết tại sao lại cố ý đụng rơi khăn che mặt của ta.
Ta không kịp che giấu.
Cái khăn che mặt rơi xuống đất.
Ta cảm nhận được một luồng ánh mắt nóng rực mãnh liệt quét khắp toàn thân ta.
Tầm mắt này lộ ra uy áp và tình thế bắt buộc của người bề trên.
“Ngẩng đầu, để trẫm nhìn một cái.”
Giọng nói của Hoàng thượng nhu hòa hơn rất nhiều.
Ta giả bộ nhát gan, chậm rãi ngước mắt.
Khuôn mặt diễm lệ kia lộ ra trước ánh mắt của mọi người.
Những người còn lại đều mắt không dám nhìn nhiều.
Hoàng Thượng sầm mặt: “Phu quân!”
“Thẩm cô nương có biết, tội khi quân là phải chém đầu.”
Ta cuống quít quỳ xuống đất: “Thảo dân biết tội!”
Hắn hạ giọng nói: “Vì sao lại lừa trẫm?”
Ta cắn môi, sóng mắt lăn tăn, cố ý quay đầu đi.
rầu rĩ nói: “Thảo dân có tư tâm, kính xin hoàng thượng phạt thảo dân!”
“Có tư tâm gì?”
“Thảo dân vui lòng Hoàng thượng, nhưng thảo dân không giống với tần phi trong hậu cung. Thảo dân thích hoàng thượng, không liên quan tới địa vị. Thảo dân có tư tâm, muốn Hoàng thượng hiểu thảo dân, cũng thích thảo dân, như vậy mới công bằng.
“Nhưng hiện tại, kế sách của thảo dân đã bị hủy…”
Ánh mắt Hoàng thượng nhìn chằm chằm ta mơ hồ mang theo uy áp.
Rất nhanh, hắn nhếch môi lên.
“Công bằng thật!”
“Lần đầu trẫm nghe nói không liên quan tới địa vị, muốn được trẫm yêu thích.”
“Trẫm đồng ý bình đẳng ngươi muốn.”
Hắn cười to vẫy tay với ta.
Ta đi tới trước mặt hắn, hắn đưa tay khẽ vuốt mặt ta.
“Trẫm thích nữ tử như ngươi.”
Trong dạ dày cuồn cuộn một hồi.
Ta cố nén cảm giác khó chịu.
Lại nghe hắn ta nói: “Chờ trẫm khỏi bệnh, đương nhiên sẽ không thiếu chỗ tốt cho ngươi.”
Ta cười nói: “Thảo dân nhất định dốc hết toàn lực trị liệu cho hoàng thượng.”
Yên tâm.
Bệnh không khỏi được.
Khám chữa xong ta lấy cớ rời đi, hoàng thượng cũng đồng ý.
Lúc rời đi.
Vị thái giám bên cạnh hoàng thượng đi theo phía sau ta.
Đi qua chỗ ngoặt, đến chỗ không người.
Ta mới ngoái đầu nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu thái giám.
Hắn cười nói: “Làm không tồi.”
Gân mạch trên người hắn lộ ra màu nâu xanh.
Quá xám xịt.
Ta không thích.
Hoàng thượng vừa vặn khỏe mạnh.
5
Sau khi tiến cung, muội muội đã thiện tâm giúp người.
Nhưng trong hoàng cung chính là nơi ăn tươi nuốt sống.
Đám cung nữ thái giám mà nàng từng giúp đỡ, sau đó đều đến giẫm nàng một cước.
Biết được đêm đó Hoàng thượng nhìn trúng muội muội, muội muội lập tức mang theo con rối của nàng chạy trốn.
Hoàng thượng phái trọng binh trấn giữ các cửa ra vào, chỉ vì vây muội muội trong thâm cung chiếm làm của riêng.
Muội muội trốn không thể trốn, vừa lúc gặp được một cung nữ nàng từng cứu trước mặt Quý phi.
Vì muốn nàng hỗ trợ giấu giếm.
Vị cung nữ kia gật đầu xác nhận.
Hắn xoay người nói cho binh sĩ tuần tra bên ngoài biết.
Hoàng thượng bắt lấy muội muội, còn sai người đốt con rối kia theo nàng tiến cung.
Uy nghiêm của Thiên Tử không thể phạm, Hoàng Thượng nhìn trúng muội muội, đó là phúc phận của nàng.
Nhưng muội muội trốn đông trốn tây, hiển nhiên đã kích phát lửa giận của hoàng thượng.
Ta cười cười.
Bởi vì vị cung nữ kia bắt được muội muội, cho nên hiện nay nàng đã là Ti Đăng cao quý.
Có lẽ là do không nhớ rõ ta, người muội muội ngốc nghếch bị nàng hại chết sớm như thế.
Ta mặc mộc mạc.
Đối mặt đụng phải ba cung nữ, vị ở giữa mặc trang phục không giống nhau, trong mắt lộ ra vẻ ngạo nghễ hung khí.
Lúc ta đi qua, cố ý quan sát trang phục của nàng từ trên xuống dưới.
Hắn nhếch môi cười.
Quả nhiên người nọ nhíu mày.
“Đứng lại!”
“Cung nữ ở đâu ra, vô lễ như vậy? Ngươi là ma ma nào dạy?”
Ta cười nói: “Ta mới vào cung mấy ngày, không có người dẫn theo, nếu không có việc gì ta sẽ đi về trước.”
Tư Đăng chịu không nổi nhất là người có giai cấp thấp hơn nàng còn không để nàng vào mắt.
“Hai người các ngươi bắt lấy nàng cho ta!”
“Không dạy dỗ, ma ma không dạy ngươi làm nô tài tốt, vậy để bản tư đăng đến dạy ngươi cái gì gọi là quy củ!”
Vành tai khẽ nhúc nhích.
Ta nghe thấy tiếng bước chân.
Đèn triều ti cong môi, trong mắt tràn đầy hứng thú.
Theo nàng thấy, đây là đang khiêu khích uy nghiêm của nàng.
Ta tùy ý để hai cung nữ khác ngăn chặn hai tay.
Sắc mặt Tư Đăng lạnh lùng đi tới, giơ cánh tay lên.
Vừa định đánh xuống.
Bị một bóng người màu vàng sáng bắt lấy tay, ném qua một bên.
“Trẫm cũng không biết, khi nào trẫm mời thần y vào cung được một Ti Đăng đến dạy?”
Ta thấy vị thái giám phía sau hắn.
Nhân ngẫu của ta đã sớm báo hành trình của hoàng thượng cho ta.
Sắc mặt Tư Đăng trắng bệch, cả người run rẩy: “Hoàng thượng!”
Mấy người sợ đến vội vàng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Liên tục nói không biết ta là thần y Hoàng thượng mời tới.
Ta cũng cầu xin tha thứ:
“Hoàng thượng, không trách Ti Đăng, là thảo dân mới vừa vào cung không hiểu quy củ mà thôi.”
Hoàng Thượng khẽ vuốt đầu ta: “Ngươi là người của trẫm, một nô tài không quản được trên đầu ngươi.”
Thảo dân ghi nhớ, lần này thấy Ti Đăng là vi phạm lần đầu, tha cho nàng đi.”
Hay cho một bông hoa trắng cứng cỏi không chịu nổi.
Đúng ý Hoàng thượng.
Trong ánh mắt hoàng thượng nhìn ta, lại nhiều thêm một chút thú vị.
Đồng ý với đề nghị của ta.
Ta đi lên trước, đỡ hai cánh tay của Tư Đăng đỡ nàng dậy.
“Ti Đăng chẳng qua chỉ muốn dạy bảo cung nữ, không trách nàng.”
Tư Đăng vừa thở phào nhẹ nhõm.
Ta hạ giọng, chỉ có hai người chúng ta có thể nghe thấy.
“Thật đáng tiếc, ngươi khổ tâm kinh doanh nhiều năm cầu được chức quan, không bằng ta vào cung ba ngày nha?
“Trương quý nhân chết rất oan, dưới mặt đất rất lạnh, ngươi đi cùng nàng khi nào?”
Cả khuôn mặt Tư Đăng trắng bệch.
Ngạc nhiên nhìn vào ánh mắt của ta.
Ta lại bừng tỉnh như không cảm giác.
6
Khi Nghi phi còn là mỹ nhân, Ti Đăng cũng vẫn là cung nữ.
Khi đó Trương quý nhân mơ hồ có dấu hiệu được sủng ái.
Mắt thấy Trương quý nhân thăng lên làm Chiêu Nghi, trực tiếp đè ép nàng.
Khi đó Nghi phi sai Ti Đăng đẩy Trương Chiêu Nghi vào trong hồ, thần không biết quỷ không hay, mọi chuyện đều xử lý sạch sẽ.
Nghi phi lấy cớ muốn giết người diệt khẩu Ti Đăng duy nhất biết chuyện, đó là muội muội đã cứu nàng.
Sau đó muội muội cũng chết.
Các nàng tự cho là thần không biết quỷ không hay.
Đáng tiếc, ta đến rồi.
Ti Đăng nhất định sẽ đến hậu cung tìm vị nương nương kia vào đêm nay.
Trong phòng ta yên tĩnh tối tăm.
Thị nữ trông coi ta cũng đi nghỉ ngơi.
Ta ngâm nga một điệu nhỏ không biết tên, chậm rãi trở về phòng.
Đóng cửa lại.
Trên người nhiễm khí lạnh đêm hè.
“Sơ Di, chúng ta trở về… Có được không?”
Phía sau có tiếng vang, hơi cứng ngắc khàn khàn.
Ta cười nhạo một tiếng: “Không trở về được, lần này tới, ta chỉ muốn bọn họ đều chết.”
Chẳng qua là giết binh sĩ lúc trước có ý niệm với muội muội, trợ giúp Tư Đăng bắt lấy muội muội.
Muội muội đã giúp hắn.
Ta giết hắn.
Coi như thanh toán xong.
Trên người ta dính chút vết máu, gương mặt cũng vậy, trông có vẻ đáng sợ và yêu dị.
Ta quay người về phòng, không nhìn người nọ.
Ngồi trước bàn trà, nhàn nhạt uống trà.
Người nọ lặng lẽ lấy khăn mặt ướt ấm áp ra.
Trên mu bàn tay lạnh lẽo là mạch máu màu đen sẫm.
Hắn vụng về mà nghiêm túc, từng chút lau đi vết máu trên người ta.
“Có phải ta vì giết bọn họ mà có thể trở về không?”
“Không, ta muốn đích thân báo thù, luyện ra con rối độc nhất vô nhị trên thế gian này.”
Giọng nói của hắn run lên, đồng tử cực đen: “Có thể chế tác nhân ngẫu cần máu đầu tim của ngươi…”
“Ta ngắt lời hắn: “Trước đây ta giết ngươi, luyện chế ngươi thành tượng người nhưng lại luyện ra tượng người thất bại nhất.”
Có tình cảm của mình.
Không hận ta, ngược lại càng vui lòng với ta.
Hắn thu mắt, đầu ngón tay khẽ run, lau đi vết máu nơi khóe mắt ta.
“Nhưng ta cũng muốn trở thành kiếm của ngươi.”
Trong mắt ta ý cười lưu chuyển: “Một con rối mà thôi, sao dám có hi vọng xa vời với chủ tử?”
“Nhưng ta chỉ muốn bảo vệ ngươi bình an.”
Bình an của ta, chính là thứ vô dụng nhất.
Mặt mày ta không kiên nhẫn.
Hắn vẫn muốn ném hắn đi.
Nhưng võ công của hắn cao cường, khi còn sống võ công càng sâu hơn, lần này ta ném hắn vụng trộm vào cung.
Nhưng không tới nửa ngày, hắn đã tìm được ta, theo ta vào cung.