Trưởng nữ Tô gia - Chương 1
1.
Ta tên là Tô Lan, trưởng nữ Tô gia.
Phụ thân ta là một quan nhỏ ở Kinh thành, năm đó khi ông còn là một thư sinh nghèo, may mắn gặp được mẫu thân ta tại hội đèn lồng.
Mẫu thân ta là tiểu thư giàu có nổi tiếng ở Kinh thành, ngoại tổ làm ăn phát tài nhờ kinh doanh tửu lâu, có tổng cộng bảy tửu lâu ở Kinh thành, chỉ có mỗi mẫu thân ta là nữ nhi.
Khi ta còn nhỏ, phụ thân cứ đọc sách suốt, chi tiêu trong nhà đều do mẫu thân lo liệu, ta năm ấy còn nhỏ cũng theo mẫu thân học cách tính toán.
Năm ta bốn tuổi, phụ thân cuối cùng đã đỗ khoa cử, làm quan.
Cũng chính vào mùa đông năm ấy, tuyết rơi rất lớn, rất nhiều dân chạy nạn đổ về Kinh thành.
Mẫu thân ta ở cửa sau nhặt được Liễu Doanh Doanh đã bị đông cứng.
Liễu Doanh Doanh có gương mặt kiều diễm vô hại, đôi mắt đẹp luôn như ngấn lệ, khiến người ta sinh lòng thương xót.
Khi được mẫu thân ta cứu, nàng ta cảm ơn rối rít, quỳ dưới chân mẫu thân ta, nói phụ mẫu vừa mất, không có chỗ nương tựa, nếu mẫu thân ta không cho nàng ta một chỗ dung thân, chỉ còn con đường chết mà thôi.
Mẫu thân ta nàng tam lòng từ bi, bà được ngoại tổ bảo bọc quá tốt, chưa từng gặp người xấu, chỉ thấy Liễu Doanh Doanh đáng thương vô cùng nên lập tức nhận làm a hoàn thân cận.
Tuy nói là a hoàn, nhưng mẫu thân ta đối đãi nàng ta như thân muội muội, quần áo ăn uống của Liễu Doanh Doanh đều là thứ tốt nhất trong nhà, nàng ta cũng rất khéo miệng, hễ gặp mẫu tử ta đều khen không ngớt.
Nhưng ta không thích nàng ta, dù năm ấy ta mới bốn tuổi, nhưng trực giác mách bảo ta, nàng ta không dịu dàng thân thiện như vẻ ngoài.
Ta tận mắt nhìn thấy nàng ta bóp chết một con mèo con ở sân sau, chỉ vì móng mèo vô tình móc rách váy của nàng ta.
Ta nói với mẫu thân những gì mình đã thấy, mẫu thân lắc đầu, cho rằng chắc chắn ta nhìn nhầm.
“Doanh Doanh ốm yếu, tay chân không có sức mà.”
Ai cũng cho rằng Liễu Doanh Doanh ốm yếu đau ốm, nàng ta diễn quá giống. Ngày mẫu thân ta về thăm nhà ngoại, Liễu Doanh Doanh nửa đêm đến thư phòng phụ thân dâng trà.
Rồi khi bưng trà, nàng ta giả vờ choáng váng đứng không vững, ngã vào lòng phụ thân ta.
Đến khi mẫu thân ta thăm về, Liễu Doanh Doanh đã mang thai.
nàng ta khóc lóc xin lỗi mẫu thân ta.
“Tỷ tỷ, Doanh Doanh biết mình đã làm chuyện đồi bại, nhưng muội thầm yêu lão gia đã lâu, thật sự là một mảnh chân tình, chỉ cầu tỷ tỷ cho muội sinh hài tử của lão gia, ta lúc đó có đuổi muội ra khỏi nhà, muội cũng cam tâm tình nguyện…”
Nàng ta khóc đến mức thở không ra hơi, rất nhanh đã ngất xỉu trên đất, phụ thân bên cạnh vội vàng đỡ nàng ta dậy.
Nàng ta mềm nhũn dựa vào lòng phụ thân ta, gương mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, ngay cả khi hôn mê vẫn còn vết nước mắt.
“Lan Tâm, Doanh Doanh vốn đã thân thể không tốt, giờ lại có thai, không thể tức giận được.”
Mẫu thân ta không còn cách nào, bà đồng ý để Liễu Doanh Doanh làm di nương, chia biệt viện tốt nhất ở phía đông cho nàng ta dưỡng thai.
Tám tháng sau, Liễu Doanh Doanh sinh được một cặp long phụng thai.
Ngày hôm đó, ta có nhiệm vụ thay mẫu thân đưa lễ vật cho nàng ta. Tặng một bình sứ màu lam ngọc, khi ta đưa qua, nàng ta cười hí hửng nhìn ta, cứ không chịu nhận, thích thú ngắm nhìn bộ dạng trán đầy mồ hôi của đứa trẻ nhỏ bé là ta vì không thể bưng nổi món quà nặng nề này.
Đó là cảnh báo âm thầm nàng ta gửi cho ta.
Nàng ta đang nói với ta, cũng nói với mẫu thân ta–
Nàng ta đã có chỗ dựa lớn nhất, không cần phải kiêng dè chúng ta nữa.
2.
Mẫu ta tháng trước nhiễm bệnh, lúc đầu chỉ ho, sau dần dần ho ra máu.
Liễu Doanh Doanh đề nghị với phụ thân ta:
“Lan Tâm tỷ tỷ ở lại nhà, sợ bệnh này lây sang các hài tử.”
“Thiếp đã tìm được một tòa nhà phong thủy rất tốt ở ngoại thành, chi bằng để tỷ tỷ qua đó tĩnh dưỡng.”
Thế là, trong một đêm đông tuyết rơi, mẫu thân ta bị đuổi ra khỏi nhà.
Còn cái gọi là tòa nhà phong thủy tốt, hóa ra là một căn nhà cũ thủng nóc bốn bề tứ phía.
Ta nhận được tin, lập tức từ thư viện chạy về trong đêm.
Trong căn nhà cũ nát, mẫu thân nắm tay ta, nhìn kỹ gương mặt ta.
“A Lan của chúng ta lớn rồi, thông minh xinh đẹp thế này.”
“Mẫu thân giờ có nhắm mắt, cũng an tâm rồi…”
Ta cầm chặt tay mẫu thân.
“Mẫu thân, con sẽ không để mẫu thân chết đâu.”
Ta đến y quán trên phố, nhét cho lang trung một nén bạc, bảo ông ta thay ta chăm sóc mẹ. Trời vừa hửng sáng, ta đã quay về Tô phủ.
Bọn hạ nhân thấy ta đều có chút lúng túng: “Đại tiểu thư về rồi.”
Ta lười để ý bọn chúng, mấy thứ làm việc mờ ám này, mấy năm nay chắc chắn không ít khi theo Liễu Doanh Doanh khi dễ mẫu thân ta.
Nhưng giờ không phải lúc xử lý bọn chúng, ta thẳng tiến đến thư phòng cha.
Liễu Doanh Doanh cũng ở trong thư phòng, khi ta tiến vào, nàng ta đang đút trái cây khô cho phụ thân ta, hai người không biết đang vui vẻ gì, tiếng cười vang ra tận ngoài thư phòng.
Ta vào, hai người cùng lúc im bặt.
Liễu Doanh Doanh phản ứng trước, dịu dàng hỏi:
“Sao Lan nhi đột nhiên từ thư viện về vậy? Đường xa mệt mỏi, cũng không nói trước với nhà một tiếng, để chúng ta đi đón con.”
Ta đã sớm không dính mấy chiêu này nữa, lạnh lùng cười: “Nếu con không về nữa, mẫu thân con sẽ chết trong tay bà đấy.”
“Ôi, Lan nhi, con đang nói gì vậy?”
Liễu Doanh Doanh lập tức rơm rớm nước mắt, tủi thân kéo kéo tay áo phụ thân ta, phụ thân quát ta.
“Mẫu thân con ra ngoài dưỡng bệnh đấy.”
“Dưỡng bệnh?” Ta nhướn mày, “Phụ thân sao không đi mà xem, căn nhà đó bốn bề hở gió, rốt cuộc là cho mẫu thân con dưỡng bệnh, hay là thúc mẫu thân con chóng chết?”
Phụ thân tránh tia nhìn của ta, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Chuyện này hẳn có hiểu lầm gì đó.”
Ta nhìn phản ứng của cha, lòng càng lạnh buốt.
“Phụ thân.” Ta cắn răng chịu đau nói, “Năm đó khi phụ thân mới quen mẫu thân, phụ thân chẳng có gì cả…”
Ta cố gắng gợi lại tình cảm của phụ thân dành cho mẫu thân, để ông nhớ lại công ơn của mẫu thân, thế nhưng sắc mặt phụ thân lại tệ hơn nữa.
“Tự nhiên nhắc lại chuyện xưa làm gì.”
Ta đứng nguyên tại chỗ, như rơi xuống vực băng.
Ta hiểu rồi.
Chuyện cũ ông nhờ thê tử nâng đỡ là không vinh dự, giờ đã sáng lập sự nghiệp, báo đáp là không thể báo đáp được, chỉ muốn xóa sạch cái quá khứ đó.
Ta nhìn quanh xung quanh, nội thất Tô phủ sang trọng phong phú, đồ gỗ toàn là gỗ hồng mộc, tường treo đầy tranh chữ của các danh gia, ngay cả trà trên bàn cũng là Long Tỉnh tốt nhất hái trước cơn mưa.
Lương bổng hàng tháng của phụ thân chỉ bao nhiêu tiền, những chi phí này, toàn dựa vào tài sản từ phía mẫu thân ta.
Mà giờ đây, ngoại tổ đã mất nhiều năm, mẫu thân ta cũng không có huynh đệ tỷ muội, thế là họ đuổi mẫu thân ta đi, muốn chiếm đoạt tất cả.
Ta suy nghĩ sâu sắc một lúc tại chỗ, khẽ lên tiếng.
“Mẫu tử ta ra ngoài tự kiếm sống cũng được.”
“Nhưng hãy trả lại Túy Tiên Lâu của ngoại tổ cho chúng ta, cái đó vốn là ngoại tổ để lại cho mẫu thân ta.”
Liễu Doanh Doanh kinh ngạc: “Lan nhi con đang nói gì vậy, gả cho phu quân thì theo phu quân, tất cả của thiếp đều là của lão gia, Lan Tâm tỷ tỷ cũng vậy mà.”
Phụ thân cũng mắng ta: “Đều là người một nhà, con tính toán rõ ràng vậy sao?”
Ta hít sâu một hơi.
Được thôi.
Đây là cơ hội cuối cùng con cho các người.
Là các người tự từ chối.
Ta quay người, không một chút lưu luyến rời khỏi Tô phủ, thẳng tiến đến Túy Tiên Lâu.