TRƯỚC KIA TÔI NHƯ BÙN NÁT - Chương 2
4.
9 tháng sau, mẹ tôi sinh cho tôi một đứa em trai.
Là con trai của chú Lưu.
Chú Lưu có con trai ở tuổi trung niên, tất nhiên chú vui mừng khôn xiết, không ngừng mua sữa bột nhập khẩu, đồ bổ dưỡng, cả quần áo đồ chơi đắt tiền.
Nhưng chú ở ký túc xá đơn của công ty.
Sau khi em trai đến, ký túc xá này rõ ràng không đủ chỗ ở.
Nên chú bàn với mẹ tôi, muốn mua nhà.
Vừa hay có người bạn nói với chú, gần đó có một căn nhà thuộc khu học xá tốt sắp bán.
Chú Lưu nói, mọi thứ đều vì con cái, không thể chậm trễ.
“Vì con cái, mọi thứ đều đáng giá.”
Căn nhà này quả thật rất đắt, nó thuộc khu vực của trường tiểu học tư thục tốt nhất địa phương.
Để mua nó, tiền bồi thường của ba tôi đã bị tiêu hết một nửa lớn.
Nhưng cuối cùng tôi cũng không được học ở đó.
Bởi vì suất học ở trường tiểu học tư thục này chỉ dùng một lần.
“Tất cả vì con cái” họ nói, là vì em trai, không phải vì tôi.
Lúc đó tôi đã lớn hơn, trong lòng có chút phản cảm với sinh linh mới chào đời này.
Nhưng mẹ tôi nói: “Mày là đứa con gái, học được bao nhiêu thì học! Ở đâu cũng như nhau!”
“Sau này mày chỉ là thứ hàng lỗ vốn!”
“Nhưng em trai mày khác, nó chắc chắn có tiền đồ hơn mày!”
5.
Khi thi tốt nghiệp THCS, tôi thi khá tốt.
Mấy trường THPT trong thành phố đều sẵn sàng miễn học phí để tuyển tôi.
Nhưng mẹ tôi không định cho tôi học tiếp.
Tiểu học trung học là giáo dục bắt buộc, gia đình chỉ cần lo miệng ăn là được.
Theo hiểu biết của mẹ tôi, bà cũng thấy phụ nữ học chút chữ thì tốt; như vậy sau này lấy chồng, đòi sính lễ sẽ được giá cao hơn.
Nhưng đến bậc THPT, bà không chịu nữa.
THPT phải tốn tiền.
Tốn học phí, phí ký túc xá, phí sinh hoạt.
Lúc đó vì sai sót trong công việc, chú Lưu bị công ty sa thải; chú không phục, còn đánh nhau với lãnh đạo, từ đó hoàn toàn thất nghiệp.
Còn em trai đang học ở trường tiểu học tư thục mà căn nhà thuộc khu vực của nó, đang là lúc cần tiền.
Mẹ tôi thường làm thêm ở siêu thị.
Bà nghe nói, con gái của đồng nghiệp bỏ học cấp 2, đi Quảng Châu làm nhà máy điện tử, ban ngày dây chuyền lắp ráp, tối vũ trường, một tháng có thể gửi về nhà 8000 tệ.
Thế không phải tốt hơn đi học sao?
Nghe nói nhiều sinh viên đại học tốt nghiệp còn không kiếm được 8000 tệ!
Mẹ tôi tính toán trong lòng rất kỹ.
Nếu nói, trong nhà phải có một người học giỏi, có em trai tôi là đủ rồi.
Ban đầu tôi học trường không tốt, thi cử vẫn giỏi như vậy; còn em trai học trường tiểu học tư thục tốt nhất địa phương!
Sau này, còn sợ nó không có tiền đồ sao?
Mẹ tôi bàn với chú Lưu mấy ngày, rồi rất dứt khoát đưa ra quyết định này:
Cho tôi đi làm kiếm tiền, để gia đình dùng.
Nên họ dẫn tôi đi bỏ học.
Tôi đương nhiên không đồng ý, tuyệt thực phản đối ở nhà mấy ngày.
Nhưng ngoài việc đổi lấy những trận đòn độc ác của mẹ và chú Lưu, không có tác dụng gì.
Nhưng đúng lúc này, bác trai đến thăm tôi.
6.
Bác trai tức điên lên.
“Em trai tôi chít được bồi thường năm sáu chục vạn!! Bây giờ cô nói không có tiền cho nó học cấp 3!”
Bác trai đứng trong phòng khách, mắt đỏ ngầu, hét lớn: “Cô phát điên rồi phải không!? Có ai làm mẹ như cô không?”
Mẹ tôi không chịu thua: “Việc gì đến ông!?”
“Có bản lĩnh, ông đem nó về nuôi đi!”
Lời này chạm vào điểm yếu của bác trai.
Bác trai làm việc ở thành phố tỉnh lỵ, cũng chỉ là tầng lớp công nhân viên thu nhập bình thường.
Nhà ở thành phố tỉnh lỵ đắt đỏ, nhà bác cũng nhỏ, thực sự không có chỗ dư để nuôi tôi.
“Vậy thế này,” giọng bác trai dịu đi một chút, nhưng vẫn nghiêm khắc, “học phí và sinh hoạt phí, chúng ta mỗi bên một nửa, được không?”
Mẹ tôi không khách khí chống nạnh, chỉ vào mũi bác mắng: “Ông tưởng tôi ngốc à!? Bây giờ tôi cho nó đi làm, nó có thể mang tiền về cho nhà chúng tôi!!”
“Bây giờ cho nó đi học, ngược lại bắt tôi tốn tiền!”
“Có bản lĩnh thì ông lo hết đi.”
“Không có bản lĩnh thì đừng ra đây làm người lớn!”
Bác trai mắt đỏ ngầu, trừng trừng nhìn mẹ tôi.
“Đừng tưởng tôi không biết, khi em trai tôi chít, tiền bồi thường này mẹ nó và tôi đều có phần!”
“Chỉ là chúng tôi thấy cô là phụ nữ, cô đơn, nên cho cô hết!”
“Cô lại dùng nó nuôi đàn ông khác và con trai!!”
“Dương Hồng Chi cô không sợ báo ứng sao?!”
Mẹ tôi đương nhiên không sợ báo ứng.
Bà tự tin ưỡn ngực, còn muốn cãi nhau tiếp với bác trai.
Nhưng câu nói tiếp theo của bác trai lập tức đâm thủng phòng tuyến của bà.
“Tôi nói cho cô biết, nếu con bé không được học cấp 3.” Bác trai nói, “Tôi sẽ kiện cô ra tòa, bắt cô phải nhả tiền ra!”
Nếu đối phương van xin, mẹ tôi tuyệt đối sẽ không lay động, còn ra đòn mạnh, giống như đối xử với tôi vậy;
Nếu đối phương nói lý lẽ, mẹ tôi cũng có thể lạnh lùng đứng nhìn, giống như khi thầy cô đến làm công tác vậy.
Nhưng khi đối phương nói sẽ ra tòa kiện, bắt mẹ tôi phải nhả tiền ra.
Không quan tâm chuyện này thật giả thế nào, tính khả thi, mức độ thực hiện ra sao.
Theo bản năng mẹ tôi đã sợ.
Ba tôi cả đời sống rất vô dụng.
Nhưng khi ông từ giã cõi đời, rốt cuộc đã dùng mạng sống của mình để lại nhiều tiền như vậy.
Và số tiền này chính là mạch sống của mẹ tôi, cũng là nền tảng của gia đình mới của bà bây giờ.
Nhưng lời bác trai nói quả thực hợp tình hợp lý.
Vạn nhất làm ầm ĩ lên, thật sự phán mẹ tôi phải trả lại tiền thì sao?
Mẹ tôi lúc đó hoảng hốt.
Mắt bà liếc trái liếc phải, như cầu cứu nhìn về phía chú Lưu.
Nhưng chú Lưu cũng không đáp lời bà, chỉ giả vờ tê liệt, giả vờ không thấy vợ mình gặp đe dọa.
Mẹ tôi chỉ có thể cứng đầu nói: “… Ông không thể như vậy.”
“Tại sao tôi không thể như vậy?”
Bác trai cười lạnh: “Tôi nói cho cô biết, Dương Hồng Chi, tôi nói được làm được!”