Trọng sinh báo thù - Chương 3
7
Mộng cảnh mà cha ta nói cho ta biết, giống y hệt những gì ta đã trải qua ở kiếp trước.
Chỉ có điều trong lời kể của hắn, câu chuyện được triển khai bằng thị giác của hắn.
Thì ra hắn vẫn luôn biết mẫu thân ta bị công chúa hại.
Nhưng đến cuối cùng hắn mới biết được, tất cả những gì công chúa làm với ta, chẳng qua chỉ là nâng giết.
Mà sở dĩ hắn liều mạng lập chiến công, đơn giản là muốn có một chỗ cắm dùi trên triều đình, chờ hắn đủ cường đại, là có thể nắm lấy công chúa, thậm chí báo thù cho mẹ ta.
Chỉ tiếc, hắn cũng không đợi đến lúc đó, ngược lại còn đợi được tin tức về cái chết của ta.
Cái chết của ta đã cho hắn một kích trí mạng, hắn hoàn toàn điên dại, không làm việc theo kế hoạch ban đầu mà chuẩn bị tìm công chúa đồng quy vu tận.
Nhưng cuối cùng, hắn ta vẫn chết thảm trong tay công chúa.
Hắn còn nói cho ta một bí mật.
Hứa Thu Doanh cũng không phải nữ nhi của hắn.
Từ khi thành thân với công chúa, hắn chưa bao giờ chạm vào nàng.
Đêm động phòng hoa chúc, cũng là thuốc mê nàng, tìm người thay thế.
Ta nghe xong, lại có chút ngưng nghẹn.
Thật tốt, thì ra từ đầu đến cuối cha ta đều không phản bội mẹ ta.
Cuối cùng, hắn lại dịu dàng nhìn ta hỏi: “Phù Hoa, ngươi có cảm thấy phụ thân nhẫn tâm, sợ phụ thân không?”
Ta lắc đầu, tất cả cảm xúc vào giờ khắc này có thể chân thật biểu lộ ra.
Ta từng thấy thảm trạng mẹ ta bị ngược đãi đến chết, từng chịu đau đớn do bị bẻ nát xương từng khúc.
Kiếp này, ta chính là ác quỷ báo thù.
Cha lộ ra vẻ mặt vui mừng, ông sờ sờ đầu ta nói: “Được Phù Hoa, phụ thân thề, nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp, khiến độc phụ kia trả giá lớn, báo thù cho mẹ con.”
Có cha ta trợ công, ta biết, con đường báo thù của ta sẽ thông thuận hơn trước.
8
Từ lúc cha ta bắt đầu dưỡng thương trong nhà, đã không còn nhắc tới chuyện chinh chiến nữa.
Thậm chí lấy lý do thân thể không được tốt, tiết lộ cho công chúa tâm tư hắn muốn vào triều làm quan văn.
Công chúa ái mộ cha ta, hoàng đế lại thương yêu công chúa, cha ta rất nhanh đã đứng vững gót chân ở triều đình.
Ta vẫn như trước đây, thêu hoa, đọc nữ giới, mùa xuân nhào bướm, mùa thu đánh xích đu.
Ta càng tiêu diêu tự tại, ánh mắt của Hứa Thu Doanh nhìn ta càng bất mãn.
Nhưng cuối cùng nàng cũng không đối nghịch với công chúa như trước nữa.
Ngược lại trầm ổn an tĩnh dị thường.
Ta biết, Hứa Thu Doanh cũng không phải người lương thiện.
Kiếp trước công chúa yêu cầu cực nghiêm với nàng, nhưng nàng vẫn sẽ âm thầm mắng ta.
Bản chất của một người đã xấu, nếu đời này nghĩ đến những nơi u ám, sẽ chỉ càng xấu hơn.
Quả nhiên, lúc trùng hợp đi ngang qua cửa sổ phòng ốc của nàng, nghe được nàng và thiên kim nhà Thừa tướng mật thoại trong khuê phòng.
“Công chúa? Công chúa lại tính là gì.”
“Mấy năm nay nàng lừa ta rất khổ, đừng tưởng ta không biết, chắc chắn tiện nhân kia là con hoang nàng sinh ra với nam nhân khác bên ngoài, nếu không sao nàng có thể đối xử tốt với nàng như vậy.”
“Một ngày nào đó, ta sẽ chạy khỏi nơi này, cho nàng biết thế nào là hối hận.”
Ta làm sao cũng không nghĩ tới, Hứa Thu Doanh lại thật sự cho rằng ta là con gái riêng.
Nhưng hiểu lầm giữa nàng và công chúa càng ngày càng sâu, đó là điều ta hy vọng nhìn thấy.
Hôm nay, Hứa Thu Doanh hiếm khi cãi nhau với công chúa một trận, vội vàng chạy ra ngoài.
Ta vừa lúc ở trong hoa viên nhào bướm, thấy một màn như vậy giả bộ khuyên can, đi theo.
Nào biết còn chưa đuổi kịp, đã thấy Hứa Thu Doanh mở cửa lớn, đụng vào một nam tử.
Nàng mắng to một tiếng: “Mắt chó nhà ngươi bị mù à, cũng không nhìn xem bản quận chúa là thân phận gì!”
Vừa dứt lời, nam tử kia khiêm tốn mở miệng tạ lỗi: “Thật xin lỗi, cô nương có bị thương ở đâu không?”
Hứa Thu Doanh ngước mắt, ngay khi vừa nhìn thấy đối phương, nàng sững sờ trong giây lát.
Nam tử trước mặt tay cầm quạt xếp phong độ nhẹ nhàng, không nói tới bộ da đẹp, chỉ riêng đôi mắt hoa đào đa tình kia đã khiến ai nhìn thấy cũng phải động tâm.
Thấy Hứa Thu Doanh không lên tiếng, nam tử lại hỏi thăm: “Cô nương?”
Mà trong nháy mắt ta nhìn thấy đối phương, nắm chặt nắm tay.
9
Nam tử không phải ai khác, chính là phu quân mà đời trước công chúa hứa gả cho ta, thứ tử Hộ bộ thượng thư Lưu Viễn Sơn.
Lưu Viễn Sơn trời sinh tính phong lưu, ỷ vào bề ngoài, không ít lần ở bên ngoài tầm hoa vấn liễu.
Không ít nữ nhi được bách tính nuôi dưỡng đều bị hắn lừa.
Lời ngon tiếng ngọt trước khi đắc thủ, sau khi đắc thủ thì vứt bỏ như giày rách.
Nếu là có thai muốn đòi một lời giải thích, bị hắn cưỡng ép uống thuốc sẩy thai.
Những cô nương kia chết thì chết, điên thì điên.
Thế nhưng phụ thân hắn ở chức vị quan trọng, xảy ra chuyện xấu bực này, không ai dám phát sinh. Dân chúng bình thường không có chỗ để tố cáo uất ức, thiếu nữ hàm oan mà chết.
Mà bi kịch của ta cũng bắt đầu từ hắn.
Lưu Viễn Sơn nhận lời mời của công chúa, đụng phải ta đang nhào vào trong vườn hoa, lời ngon tiếng ngọt một phen, dỗ đến đầu óc ta choáng váng.
Nhưng khi đó mặc dù ta được công chúa nuông chiều, nhưng vẫn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận.
Ngược lại, Hứa Thu Doanh vừa gặp đã yêu Lưu Viễn Sơn, lại bị phong lưu phóng khoáng của Lưu Viễn Sơn mê hoặc đến thần hồn điên đảo.
Chỉ tiếc, ngay từ đầu Lưu Viễn Sơn đã là cạm bẫy công chúa bày ra cho ta.
Cho dù kiếp trước Hứa Thu Doanh từng khóc lóc ầm ĩ, chạy đến trước mặt ta chửi bới, nhưng cũng không làm nên chuyện gì.
Đời này, cẩu nam nhân này ta nhất định phải cách xa một chút.
Bởi vì ta không tiến lên quấy rầy, Lưu Viễn Sơn nhanh chóng thu hút sự chú ý của Hứa Thu Doanh.
Nàng không khóc nháo nữa, mà thay bằng vẻ mặt lạnh lùng trước đó, câu có câu không trả lời.
Nhưng Lưu Viễn Sơn am hiểu dỗ tiểu cô nương vui vẻ, Hứa Thu Doanh luôn nghiêm túc thận trọng lập tức bị hắn dỗ dành đến thoải mái cười to.
Hai người bọn họ nói chuyện phiếm, ta ở một bên canh chừng.
Chờ tai mắt của công chúa tới gần, ta liền tiến lên, giả vờ bắt chuyện với Lưu Viễn Sơn.
Sau khi Lưu Viễn Sơn rời đi, ta cố ý nhắc nhở nàng phải thận trọng cân nhắc.
Hứa Thu Doanh lại cười lạnh nhìn ta: “Sao vậy? Cướp mẫu thân không nói, hiện tại ngay cả nam tử ta thích cũng cướp đi? Hứa Phù Hoa, sao ngươi không đi chết đi?”
Thấy nàng chấp mê bất ngộ, ta cũng không khuyên can nữa.
Phải biết rằng kiếp trước Lưu Viễn Sơn đến phủ công chúa với mục đích chính là vì ta mà muốn đến.
Nhưng nếu chọn giữa ta và Hứa Thu Doanh, hắn nhất định sẽ lựa chọn Hứa Thu Doanh.
Chỉ vì công chúa đồng ý, chỉ cần hắn cưới ta, ngày sau ta có sơ suất gì đi đời nhà ma, hắn có thể lấy quận chúa chân chính làm vợ.
Lưu Viễn Sơn vốn là người có chút đầu óc, sao không hiểu ý của công chúa.
Những thứ này đều là ta mới biết được trong đêm tân hôn, khi bị Lưu Viễn Sơn quyền đấm cước đá.
Hắn vừa đánh chết ta vừa chửi rủa: “Ngươi nghĩ vì sao ta lấy con heo béo chết tiệt ngươi?”
“Hôm nay ta sẽ nói cho ngươi biết, chỉ cần ngươi chết, ta sẽ có thể lấy quận chúa chân chính.”
“Nhìn thấy gương mặt ngươi, ta muốn nôn.”
Ta bị hắn đạp đến thổ huyết không ngừng, nhưng hắn ghét bỏ máu của ta ô uế giày hắn, chán ghét lau lên tấm lụa đỏ của ta.
Nếu hai người bọn họ tình đầu ý hợp như thế, đời này, ta chắc chắn sẽ thành toàn cho bọn họ.