Trống da người - Chương 2
4
“Tướng quân, là nô tỳ, nô tỳ muốn kiến thức một chút về Hộ quốc thần cổ này, lúc này mới gõ một cái. Công chúa vừa mới trách cứ nô tỳ, đây là trống trận, mới có thể gõ khi khởi chiến, nói hành động của nô tỳ lần này không khác gì phong hỏa hí chư hầu.”
“Là nô tỳ vô tri, kính xin tướng quân chớ nên trách tội.”
Mặt A Ngọc chôn thật sâu, bả vai run run có thể thấy được nàng rất sợ hãi, sợ chọc giận Mộ Cửu Yên, sợ mình mất mạng.
Nhưng hiển nhiên Mộ Cửu Yên rất hài lòng với lời giải thích của nàng.
Thậm chí nàng còn quên, hôm qua đại hôn nàng còn chỉ rõ muốn ta đi trước mở đường.
Nàng lắc lắc thân thể đi tới kéo kéo tay áo Tiêu Hành: “A Hành có thể nể mặt ta, tha cho nàng không?”
Hắn nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay nàng: “Yên nhi đã mở miệng, ta há có thể không nể mặt nàng.”
Dứt lời, hắn dắt Mộ Cửu Yên ra khỏi phòng, khóa cửa lại: “Sau này ngươi đừng tới gian phòng này nữa, dù sao ta cũng mới thành hôn không lâu, ta cũng không muốn có chiến sự. Cứ để trống ở đây đi.”
Mộ Cửu Yên đành đồng ý.
“Ta còn có chút việc, sẽ không ở cùng nàng.”
Thấy nàng đã đi xa, ta lặng lẽ bay ra đi theo phía sau Tiêu Hành.
Hắn ở trong một gian phòng của tửu lâu tiếp kiến người Ô Lý Đặc Bộ?!
Ô Lý Đặc Bộ đã từng giao chiến với hắn vô số lần.
“Tướng quân đã nghĩ thông suốt rồi?” Đại Hồ Tử nhìn hắn với vẻ khinh miệt.
Ngón tay hắn đặt lên mép chén trà, đánh vòng tròn: “Ai làm người đứng đầu thiên hạ này mà không được, chẳng qua ta chỉ chọn một vị minh quân cho hắn mà thôi.”
“Ha ha ha, lời khen của tướng quân ta nhất định sẽ chuyển cáo cho Đại Hãn, nhưng việc này phải làm thật hoàn mỹ, Đại Hãn chúng ta phải danh chính ngôn thuận tiến vào Trung Nguyên.”
Tiêu Hành lại lấy một phong thư giao cho người nọ, hắn nói đó là thành ý của hắn, muốn Đại Hãn đích thân mở ra.
Ta sợ Tiêu Hành làm việc ngốc nghếch, hắn là tướng quân thủ quốc thổ của ta, sao có thể chôn vùi thanh danh của mình.
5
Tiêu Hành đêm đêm ngủ bên trống, ngày ngày Mộ Cửu Yên nhao nhao làm đau thắt lưng, Tiêu Hành nhấp rượu tới gần ta: “Nữ nhân xấu xa kia thật đúng là cho rằng ta đụng vào nàng, khóc lóc kể lể, nàng yên tâm, ta sẽ không phản bội nàng.”
Ừm, ta tin.
Bởi vì ta cũng tò mò, có lần ta vụng trộm bay qua, người ta yêu thương Dạ Dạ đều là người Tiêu Hành sắp xếp.
Dưới ánh trăng, nàng mơ mơ màng màng hô lên: “A Hành, A Hành.”
Sợ nàng tỉnh lại sẽ nhìn thấu, tiểu huynh đệ đành phải lấy chăn gấm đắp cho nàng ngất đi.
Ngày Mộ Cửu Yên về nhà, son phấn đắp lên không che được quầng đen ở mắt.
Hoàng hậu thấy vậy cho rằng nàng chịu ủy khuất, cả kinh muốn nổi giận. Ta bay ở ngoài Thái Hòa điện, nhìn nàng khoát tay rỉ tai vài câu với hoàng hậu, mặt đỏ bừng.
Trong điện oanh ca yến hót, Hoàng Thượng híp mắt thưởng thức, khóe miệng cong lên đè xuống, cực kỳ vui mừng.
May mà nghênh ngang đi xuống bậc thang, kéo một vị mỹ nhân ngồi xuống, nhấc bầu rượu tưới lên mặt mỹ nhân. Trước vạt áo mỹ nhân thấm ướt, hoa dung thất sắc, nhưng hắn lại cười đến vui sướng.
Hoàng hậu ở bên cạnh bất động thanh sắc, nhưng sát ý trong mắt không ngăn được dâng lên.
Tay áo dài mạn vũ mê mắt ta, mẫu thân ta cũng là như vậy, chỉ vẻn vẹn bị Cẩu Hoàng đế liếc mắt nhìn trên Bách Hoa yến đã cưỡng đoạt. Nàng cầu xin tha thứ đủ kiểu, đến lúc còn bị Hoàng hậu vu hãm là nàng tâm thuật bất chính, mị hoặc quân chủ.
“Đủ rồi! Bản cung nghĩ Hoàng Thượng say rồi, người đâu, đỡ Hoàng Thượng trở về đi.”
Quốc sư bên cạnh lĩnh mệnh nâng hoàng thượng dậy.
“Nói bậy, trẫm không say, mỹ nhân đến chơi với trẫm, chơi!”
Hoàng hậu giơ ly với Tiêu Hành: “Phò mã chê cười, nhưng đây đều là chuyện nhà.”
“Nương nương yên tâm, thần hiểu.”
Hoàng thượng ngã trái ngã phải đi ra ngoài điện, ta sợ trên người quốc sư có vật khu hồn, đã sớm trôi xa xa.
Hắn vượt qua bậc cửa lơ đãng đánh xuống phất trần, chuông bên hông rung động, ta bị hút tới, lá bùa màu vàng ghim ta trên ván cửa, hắn lớn tiếng: “Người tới hộ giá, có tà vật!”
Ta giãy giụa, muốn vứt bỏ lá bùa, làm cho tấm ván cửa vang lên cạch cạch.
Ngự tiền thị vệ nắm chặt chuôi kiếm dạo bước chung quanh ta.
Quốc sư vung một cây phất trần lên trên thân thể hư vô của ta, như vô số cây ngân châm đâm vào quấy phá, nhấc lên phong bạo lặng yên không một tiếng động trong cơ thể, thì ra hồn phách cũng có cảm giác đau.
Ta run rẩy, cửa cũng lắc lư, hắn đưa tay muốn đánh một chút, nhưng bị Tiêu Hành sải bước tới ngăn trở.
Hắn gần trong gang tấc, nhưng Âm Dương lại cách xa.
Hắn tháo lá bùa xuống vò thành một cục nhét vào trong tay quốc sư: “Quốc sư không khỏi chuyện bé xé ra to nhỉ.”
“Hoàng thượng là thiên tử, có Chân Long hộ thể, há là âm phong tà khí có thể tùy ý xâm lấn. Bệ hạ, ngài nói có đúng hay không.”
Hoàng thượng ổn định thân hình: “Hiền tế nói có lý, nói có lý. Có trẫm ở đây, ai dám lỗ mãng.”
“A Hành, tuy nói như thế, nhưng lời của quốc sư cũng không thể không tin.” Mộ Cửu Yên chạy ra, môi cắn đến trắng bệch: “Vẫn là để quốc sư trừ tà đi.”
Ta vừa thấy vòng tay kia, nhân cơ hội trôi xa.
“Yên nhi sợ sao?” Tiêu Hành nâng cằm lên chăm chú nhìn nàng, không đợi nàng đáp lời, tay hơi buông lỏng, Mộ Cửu Yên lảo đảo.
“A, vi phu nhớ ra rồi, tính tình Yên nhi kiêu mạn. Trước kia trong cung xử trí không ít cung nữ, dính không ít mạng người. Có lẽ trong lòng có thẹn, nhưng Yên nhi không cần sợ, đôi tay của ta đã nhuốm máu vô số, Diêm Vương thấy vậy cũng phải hít sâu một hơi, nhất định có thể bảo vệ nàng chu toàn.”
Mộ Cửu Yên sững sờ tại chỗ, muốn tránh ánh mắt của hắn, nhưng hết lần này tới lần khác lại giống như bị đoạt mất tâm trí, không dời được tầm mắt.
Tiêu Hành đưa tay tiến đến trước mũi nàng: “Nàng ngửi xem, mùi máu tươi có nặng không.”
Hô hấp của Mộ Cửu Yên cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, chỉ đành dùng khăn quét tay của hắn ra, cười cười ngăn chặn dị dạng.
“A Hành, chàng nói cái gì đó, ta đều làm việc theo cung quy.”
“Được được được, nàng tuân theo cung quy, ta tuân theo quân quy, không phải người một nhà không vào, nhưng chúng ta cũng nên tích chút thiện đức cho đời sau, để tránh trêu chọc oán niệm.” Ánh mắt của hắn rơi vào phần bụng của Mộ Cửu Yên.
“A Hành nói đúng, quốc sư, thôi thì thôi, mặt khác lại mở đàn làm phép, siêu độ siêu độ vong hồn trong cung này, cũng coi như là việc thiện bản cung làm.”
Tiêu Hành theo hoàng thượng trở về Dưỡng Tâm điện, ta giấu mình vào trong áo bào rộng của hắn tìm kiếm che chở.
Trên đường xóc nảy, ta buồn ngủ, chỉ mơ hồ nghe thấy hắn nói mỹ nhân gì đó. Hoàng thượng vui không kìm nổi, khen hắn có lòng.
6
Những ngày sau đó, Tiêu Hành vẫn lén lút tiếp xúc với người của Ô Lý Đặc.
Một ngày, Mộ Cửu Yên từ trong cung trở về giận dữ, ta vụng trộm bay tới nóc nhà xem, khoảng cách vừa vặn lại không bị vòng ngọc của nàng quấy rầy.
Nàng tức giận đến giậm chân, cắt nát mấy cái chăn.
“Đang yên đang lành sao lại xuất hiện Tương tần! Phá hỏng kế hoạch của ta và mẫu hậu nhiều năm như vậy.”
A Ngọc vội vàng hấp tấp đẩy cửa vào, Mộ Cửu Yên ném một kéo qua, cọ xước thái dương của nàng.
“Ai cho phép ngươi tiến vào! Không muốn sống nữa?”
“Công chúa thứ tội, nô tỳ là đến bẩm báo công chúa tướng quân đã đến bên này.” A Ngọc cúi đầu, màu đỏ tươi uốn lượn thành hai đường quanh co trên mặt nàng.
“Còn không mau thu dọn! Quản miệng của ngươi cho tốt!”
Nàng sửa sang lại gương đồng, lặp đi lặp lại biểu cảm tốt nhất, lặng lẽ chờ đợi Tiêu Hành.
“Nghe nói tâm tình Yên nhi hôm nay không tốt, nhưng gặp chuyện gì, cứ nói cho ta biết.” Tiêu Hành đứng sau lưng nàng, bàn tay to lớn vòng quanh cổ nhỏ của nàng, vuốt đi vuốt lại.
Nàng nghiêng người, hơi hơi ngẩng đầu, lông mi ẩm ướt như nghịch quang cánh bướm chiếu ở trước mắt: “Ngươi không biết, phụ hoàng và mẫu hậu mấy năm nay bằng mặt không bằng lòng, phụ hoàng lại tham luyến sắc đẹp, trước mắt Ô Lý Đặc Bộ đưa lên mỹ nhân lấy lòng, địa vị của mẫu hậu ở trong lòng phụ hoàng lại càng ngoài ngàn dặm, ta sao có thể không lo lắng.”
“Thì ra là việc này. Theo ta thấy, mặc dù nương nương không được sủng ái, nhưng vận thế nhất quán lại tốt đến lạ kỳ, nhiều năm qua trong hậu cung của Hoàng thượng có không ít nạp phi, nhưng chỉ có nương nương ở bên cạnh tới tận bây giờ, đây không phải là phúc khí sao?”
Ta ở trong Dịch Đình mấy tháng, thỉnh thoảng cũng nghe các cung nhân bàn luận. Hoàng thượng hoang dâm vô độ, hoàng hậu là người đáng thương, nhưng trong hậu cung này ngoại trừ hoàng hậu, không ai giữ được, ngay cả ông trời cũng quan tâm nàng là Trung Cung nương nương chân chính.
Nhưng các nàng chưa từng thấy thủ đoạn tàn nhẫn của hoàng hậu, trước kia nàng là mẫu nghi thiên hạ, sau này phát rồ.
Nàng rạch nát mặt mẫu thân ta, ném nàng vào lăn nước: “Bản cung cũng muốn xem ngươi còn có vốn liếng gì!”
Sau đó nàng mời phụ thân ta đến trị liệu.
Từ khi nương ta bị hoàng thượng cường chiếm, phụ thân ta một đêm bạc đầu, ngài ấy nhận được truyền triệu, vội vàng đi trước, giày chạy mấy lần, ngài ấy lẩm bẩm: “Mệnh còn là tốt, mệnh còn là tốt rồi.”
Nhưng vừa nhìn thấy mẫu thân, cả người hắn như một cái cây lớn kỳ thật đã sớm bị đục rỗng, gặp cuồng phong che trời cuốn hắn thành mảnh vụn.
Mẫu thân máu thịt nhầy nhụa nằm trên mặt đất ngọc thạch lạnh như băng.
Hoàng hậu ép phụ thân ta bôi thuốc cho mẫu thân ta, thuốc mỡ trong bát của hắn được điều hòa, cuối cùng hóa thành một bát trà: “Phu nhân, ngươi hận ta đi, y thuật của vi phu không tinh, ngươi làm quỷ tới tìm để ta chuộc tội.”
Tay hắn run rẩy, từng chút một đút cho nương ta uống, nương vốn không nhúc nhích mấp máy môi nuốt xuống.
Chất lỏng màu nâu trong bát dần thanh tịnh, là nước mắt của phụ thân ta.
Ngày đó ta đồng thời mất đi song thân.
“Thật ra Hoàng Thượng phúc bạc, những hoàng tử kia không chết từ trong trứng nước thì cũng chết yểu. Hoàng Thượng càng già càng dẻo dai, không biết Tương tần mới nhập này có thể thêm một hoàng tự mới cho Hoàng Thượng không.”
Nghe vậy, sắc mặt Mộ Cửu Yên trầm xuống: “Nàng không thể.”
Tiêu Hành đỡ đầu nàng, cầm lấy một cây trâm châu ở sau tai nàng so sánh vài cái: “Ừm? Vì sao Yên nhi lại nói lời ấy?”
“Quốc sư nói, phụ hoàng mệnh không thể có con.”
“Lời nói vô căn cứ, không con, chẳng lẽ triều ta đã xong rồi sao?”
Nàng nắm tay Tiêu Hành, đôi mắt vốn sáng ngời hóa thành lỗ đen kịt: “A Hành, cho nên mẫu hậu nói, ngày sau con của chúng ta sẽ kế thừa đại thống, nâng đỡ gia thế của mẫu hậu, binh quyền trong tay chàng ủng hộ, con của chúng ta sẽ là quyền lực cao nhất Đại Ngụy.”
“Tuyệt đối không thể để Tương tần sinh ra hoàng tử, chàng phải giúp ta.”
Tiêu Hành rút tay ra sau lưng lau lau: “Ta giúp ngươi như thế nào? Chẳng lẽ thủ đoạn của Hoàng hậu nương nương trước đây không cách nào dùng trên người Tương tần nữa sao?”
“A Hành, Tương tần là nữ tử của hoàng thất ngoại bang, sao có thể dễ dàng xử tử.”
“Cho nên, người không quyền không thế, Hoàng hậu có thể coi mạng người như cỏ rác sao?” Trong mắt Tiêu Hành ý cười, nhưng bàn tay chắp sau lưng đã nổi đầy gân xanh.
“Phụ hoàng hoa ngôn xảo ngữ, cho phép nàng đầu bạc tâm không dời, nhưng cuối cùng lại để những đóa hoa khác vào mắt người, trở nên không an phận, trộm câu dẫn vô số lần. Mẫu hậu chẳng qua là đang thay hắn thực hiện hứa hẹn mà thôi.”
“Đây đều là nghiệt phụ hoàng tạo ra. Nếu hắn yêu những nữ tử kia, sao lại dung túng hành vi của mẫu hậu, chẳng qua chỉ là tìm việc vui. Sao những tội này lại đổ lên người mẫu hậu?”
“Người bạc tình sao xứng với thiên hạ. A Hành, con của chúng ta, không có huyết thống kém cỏi như phụ hoàng, tiến hành bồi dưỡng nhất định là người có tình có nghĩa.”
Mộ Cửu Yên nói đến chỗ kích động, ngực phập phồng không ngừng, ta hận không thể nhào tới, đập nàng thành bùn nhão.
Nàng nói người bề trên chẳng qua chỉ khoác lên tấm da cao quý làm chuyện xấu xa nhất, bên trong là người thất bại thảm hại, hèn mọn đầy sỉ nhục.
Tiêu Hành nghiêng mặt, ý cười không đạt đến đáy mắt: “Yên nhi sợ là tức đến váng đầu, lẽ nào thứ chảy trong cơ thể ngươi không phải máu của Hoàng Thượng.”
Hô hấp của Mộ Cửu Yên trì trệ, mí mắt không khống chế được chớp chớp tốt hơn.
Tiêu Hành kéo tay áo ôm nàng vào lòng: “Được rồi, giữa nữ tử các ngươi lòng ghen tuông, khiến người giết người như ta cũng sợ hãi. Yên nhi, nếu như ngươi cũng đối xử với ta như vậy, ta sẽ thất vọng đau khổ.”