Trống da người - Chương 1
1
Gương mặt đang say của Mộ Cửu Yên hòa cùng ánh nến đỏ, như hoàng hôn buông xuống, mỹ lệ vô cùng.
Y phục trượt xuống lộ ra bờ vai mảnh khảnh, đầu ngón tay Tiêu Hành xẹt qua bả vai nàng, giọng khàn khàn: “Da Yên nhi thật là như mỡ đông.”
Nàng cười giận kéo cổ áo Tiêu Hành ngã xuống giường, Tiêu Hành lật tay kéo màn trướng đỏ thẫm ném xuống vừa vặn phủ lên người ta.
“A Hành, cái trống này đặt ở trong phòng như thế nào, là hạ nhân đui mù không hiểu quy củ, ta nhất định sẽ phạt hắn thật nặng! Người đâu…”
Lời nàng còn chưa nói hết dường như bị thứ gì đó ngăn chặn.
“Là ta sai đưa vào, đây là Yên nhi cầu đến cho ta, để ta nghịch chuyển thế cục trên chiến trường, tất nhiên ta cũng muốn kính trọng nó.”
Nhịp tim của ta đan xen như trống, điếc tai.
A, là nàng cầu tới?
Rõ ràng là lột da ta mới làm ra được!
Tiếu Hành xuất chinh không lâu, Mộ Cửu Yên và quốc sư liền dẫn theo một đám người áp giải ta từ Dịch Đình ra.
Nàng rúc vào bên cạnh hoàng thượng, “Phụ hoàng, đêm qua quốc sư bày trận bố pháp, thiên sát cô tinh chỉ thẳng Dịch Đình, hôm nay con hạc giấy bùa vàng kia dẫn chúng ta tìm được nàng, vốn là nữ nhi của tội thần. Mệnh cách của nàng quá cứng mới dẫn đến chiến sự tiền tuyến thất lợi.”
Lòng ta trầm xuống, trước khi đi Tiêu Hành chỉ nói trận chiến này khó đánh, nhưng chỉ cần thắng thì sẽ là chiến công một trận đấu lần này còn hơn mười trận khác, muốn thưởng Hoàng thượng gì cũng có thể đồng ý.
Không ngờ lại gian nan như vậy.
Ta chỉ nguyện hắn có thể bình an trở về.
Hoàng Thượng đứng ở đó nhắm mắt dưỡng thần, thậm chí cũng lười giương mắt nhìn ta: “A? Vậy theo quốc sư xem hóa giải như thế nào?”
Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, hắn đã quên mất ta là ai, quên mất rốt cuộc ai mới là người thật sự có tội.
Ta hận hắn, nhưng quỳ trên mặt đất cũng không dám thở mạnh.
Quốc sư vuốt vuốt râu: “Bệ hạ đã từng nghe nói tới mỹ nhân cổ chưa? Nàng chưa xuất giá nhưng lại có bát tự đặc thù, lấy da làm trống trận có thể coi là pháp khí, hữu hiệu cho triều ta về sau bách chiến bách thắng.”
Ta chỉ cảm thấy trước mắt mê muội một trận, công chúa căn bản chính là muốn ta chết, Thiên Sát Cô Tinh gì cũng là lấy cớ.
Ta bò đến bên chân Hoàng thượng: “Cầu Hoàng thượng lưu lại toàn thây cho nô tỳ.”
Phụ mẫu ở dưới cửu tuyền gặp ta cũng dễ phân biệt.
Hắn ta vươn vai đạp vào ngực ta, phẩy tay áo bỏ đi, ta suýt nữa không kịp thở.
“Đây là phúc khí của ngươi.”
Một chữ lại một mực như tảng đá lăn xuống nện lên người ta.
Phúc khí? Hắn hại ta cửa nát nhà tan là phúc sao?
Ta rút mộc trâm ra lao về phía hắn ta: “Tên hôn quân ngươi!”
Một giây sau, trước mắt ta tối sầm ngất đi.
Khi tỉnh lại, ta bị trói trên cột, miệng bị bịt kín, trơ mắt nhìn quốc sư sai người đâm mở xương đầu của ta. Thủy ngân từ xương đầu ta rót vào, xâm nhập lục phủ ngũ tạng, mặc cho ta móc đứt móng tay, cắn nát miệng, cũng không có người giải cứu ta.
Mộ Cửu Yên che miệng mũi ngồi ở bên cạnh như đang thưởng thức một vở kịch câm hiếm có.
Theo thủy ngân lấp đầy thân thể của ta, tấm da nhẹ nhàng bị lột xuống, lại cùng khâu với da dê thành một cái trống.
Tiểu Ti của ta được rút ra mài thành dùi trống.
Theo một quy trình, bộ dáng của ta đã sớm thấy máu thịt lẫn lộn không phân biệt, cung nhân xử lý hậu sự của ta đều cảm thấy xui xẻo, chỉ có đại hắc cẩu quốc sư kia không chê ta, gặm sạch ta, liếm rồi lại liếm.
Ta nở mày nở mặt được đưa đến tiền tuyến.
Chiến cổ khởi, khói báo động phá, tư thế hào hùng thẳng hướng trời cao.
Cùng đưa đến là thư từ biệt của ta.
【 Tiếu tướng quân, ta đúng lúc gặp sinh thần của hoàng hậu, hoàng hậu nhân từ, thả cung nô trong Dịch Đình, mấy tháng được tướng quân chăm sóc, hôm nay được tự do nhưng cũng biết thân phận cách xa, không dám trèo cao thêm tướng quân, cho nên từ biệt. 】
Phong thư bị hắn xé nát, rơi trên trống trận, cuốn lấy cát vàng quất vào mặt ta, nhưng ta lại không có cơ hội mở miệng giải thích.
2
“Yên nhi giao bôi còn chưa uống, đừng nóng vội.”
“Uống nữa, ta sợ là bất tỉnh nhân sự.”
Mộ Cửu Yên hờn dỗi chỉ chốc lát đã ngừng lại.
Két két, cửa bị mở ra, Tiêu Hành đè ép ngữ khí: “Hầu hạ công chúa cho tốt, đừng để nàng phát hiện, nếu tỉnh dậy sẽ trực tiếp đánh ngất xỉu.”
“Vâng, xin tướng quân yên tâm.”
Tiêu Hành muốn làm cái gì?
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, ta được bưng lên khỏi phòng, Tiêu Hành vừa đi vừa vỗ ta: “Trường hợp dơ bẩn như vậy, vẫn là đừng làm bẩn mắt của nàng.”
Thì ra hắn vẫn luôn biết.
Rèm được vén lên, hắn rửa sạch tay vuốt ve mặt trống nhô lên. Đó là khi còn bé ta theo phụ thân vào cung dự tiệc vô ý va chạm công chúa, bị nàng lấy than nóng. Ta chưa từng thấy trượng thế kia, sợ tới mức đái ra quần. Các hoàng tử hoàng nữ vây quanh ta cười khom lưng, chân ta nặng đến độ không nhấc lên nổi, mỗi một sợi lệ như ngàn cân quấn dưới chân.
Cuối cùng là Tiêu Hành cứu ta, thanh mai trúc mã của chúng ta, phụ thân ta còn là ân nhân cứu mạng của phụ thân hắn.
Mỗi người ở đây đều không tránh được roi của hắn, chỉ là sau đó mấy đại bản tử lại trả lại cho hắn.
Tuy phụ thân là thái y, nhưng cũng không tìm ra phương thuốc tốt để loại bỏ sẹo cho ta, hiện tại điều này đã trở thành mấu chốt khiến Tiêu Hành nhận ra ta.
“Đây cũng tính là nhấc trần khăn voan đỏ của nàng.”
Chóp mũi ta đau xót, nhưng không chảy ra được nửa giọt nước mắt, khiến lòng ta hốt hoảng, dùng sức ấn ngực chống cự sự ngột ngạt kia.
Tối nay ánh trăng mông lung, mùi rượu nồng đậm.
Tiêu Hành lần lượt nâng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, thân thể lảo đảo, cuối cùng nằm nhoài trên mặt trống.
Chất lỏng ấm áp rơi xuống mặt trống, tí tách, xối ta thành từng mảnh.
Đầu ngón tay ta chạm vào nhiệt độ của hắn, dọc theo vết nước mắt vậy mà có thể từ trong trống bay ra. Ta tựa vào trên người hắn, ngửi mùi của hắn, tựa như nữ yêu tinh trong cuốn sách kia hút hồn phách người ta.
Xuất chinh ngày trước là quân công thứ hai mươi của hắn, hắn nói hắn không cần hầu vị, muốn lấy quân công tích lũy đổi ta ra khỏi Dịch Đình, là ta vô dụng, chưa đợi được hắn.
Hắn như cảm nhận được ta, vuốt ve mặt trống từng lần một như đang vuốt ve đầu ta.
“Túi khóc nhỏ, là ta vô dụng, kẻ thù đang ở trước mắt, nhưng không thể tự tay chém. Nàng đừng vội, ta tuyệt đối sẽ không phụ nàng, thứ nàng bị lột cũng sẽ không thiếu.”
3
Trên tay Mộ Cửu Yên có một vòng ngọc, quốc sư nói ta là người oan mạng, không thể vào luân hồi, sẽ hóa thành lệ quỷ quấn người, có vòng ngọc này có thể phòng ngừa ta tới gần nàng hại nàng.
Thay vì nói phòng ta, không bằng nói là để tra tấn ta. Nàng vừa tới gần ta, ta cảm thấy toàn thân như bị tra tấn, hồn phách cũng bị cắt nát. Tựa như có mũi tên rời cung đâm thẳng vào trong, không tìm được đường ra.
Ta chỉ đành nhảy trở lại trong trống, trống này cũng là vỏ bảo vệ của ta.
Mộ Cửu Yên chọc mặt trống, phàn nàn với tỳ nữ A Ngọc: “Đêm qua tướng quân khen bản cung da mịn như mỡ đông, thương yêu rất lâu, hôm nay thân thể bản cung thiếu hụt nghiêm trọng.”
“Công chúa là kim chi ngọc diệp, há là thứ nha đầu thô lỗ này có thể so sánh. Nàng nha, chỉ xứng làm trống.”
A Ngọc là tỷ muội tốt nhất của ta ở Dịch Đình, hiện tại lại trào phúng ta như vậy.
“Nha đầu ngươi ăn nói ngọt ngào, cũng không uổng công tuệ nhãn thức châu của bản cung chọn ngươi trong số nhiều người như vậy. Chẳng qua ngươi phải hầu hạ bản cung thật tốt, chọc cho bản cung không vui, sẽ rơi đầu.
Chậc, từ trước đến nay bản cung luôn bắt bẻ, chưa ai có thể hầu hạ dưới trướng bản cung được một tháng đâu.”
A Ngọc quỳ trên mặt đất run rẩy: “Nô tỳ nhất định tận tâm tận lực hầu hạ công chúa.”
“Được rồi, đứng lên đi.” Nàng lại quay sang ta: “Ôn Ngôn Nguyệt, bộ da đẹp đẽ của ngươi như mẫu thân, bản lĩnh câu dẫn người cũng giống mẫu thân ngươi, đoản mệnh cũng giống nàng, ha ha ha ha.”
Tiếng cười bén nhọn vang vọng trong phòng, như đánh giáp lá cà, từng tấc từng tấc ma sát, thay phiên ra ra vào vào ngực ta.
Nàng cười ra nước mắt, bỗng dừng lại, giơ tay lên vung một dùi lên trên người ta, mặt trống rung động, dư âm lượn lờ.
“Ngươi và mẫu thân ngươi, loại tiện tỳ này sao dám ngấp nghé người thượng vị.”
Không, không phải như vậy, thượng vị giả có thể đổi trắng thay đen sao.
“Là ai chọc công chúa không vui? Ta quanh năm chinh chiến bên ngoài, trong phủ từ trên xuống dưới thiếu quản giáo, công chúa cứ việc nói ra, ta tất sẽ làm chủ cho ngươi.”
Khóe miệng Mộ Cửu Yên run lên, ngũ quan vặn vẹo, cố gắng sửa sang lại cảm xúc.