Tổng Tài Sủng Vợ Hạnh Phúc Ngọt Ngào - Chương 5: Nhìn ai
Nam Cảnh Thâm hạ mắt, nhẹ nhàng nở một nụ cười nhạt. Cánh tay dài duỗi ra lấy bao thuốc đến.
“Xin lỗi các vị, Tứ gia và phu nhân còn phải nghỉ ngơi. Nếu muốn hỏi chuyện gì thì xin hãy đến buổi họp báo của Hoa Thụy. Một tiếng sau Tứ gia sẽ đến.”
Hôm nay Hoa Thụy cũng tổ chức họp báo công bố Phó chủ tịch.
Lời nói của Cố Diễn tuy khách khí nhưng vệ sĩ sau lưng anh ta đã bắt đầu mời mọi người ra ngoài.
Những người ở chỗ này đều biết, hôm nay họ có thể xông vào chụp ảnh là vì đã được cho phép ngầm. Nếu còn muốn làm loạn thì quá lỗ mãng.
Tứ gia vốn nổi tiếng là có thủ đoạn tàn nhẫn trong giới kinh doanh, không hề dễ tính chút nào.
Phóng viên trố mắt nhìn nhau, dù không muốn những vẫn đành rời đi.
Sau khi tiếng bước chân xa dần thì có tiếng đóng cửa rất rõ ràng. Sau đó, thoáng chốc căn phòng đã lạnh lẽo yên tĩnh đến không ngờ.
Ý Ý im lìm nằm trong chăn, mãi đến khi chắc chắn là trong phòng không còn ai mới thử kéo chăn xuống một ít để lộ đôi mắt hoang mang, trên trán có mấy sợi tóc dính bết vào vì mồ hôi.
Cô liếc mắt nhìn xung quanh đúng lúc thấy anh đốt điếu thuốc.
Ý Ý đột nhiên bị thu hút bởi đôi tay anh. Tay anh còn đẹp hơn cả tay phụ nữ, màu da không quá trắng mà rám nắng rất quyến rũ. Ngón tay với những khớp xương rõ ràng của anh đang kẹp một điếu thuốc, phả ra làn khói xanh.
Anh nhíu mày, khí chất điềm tĩnh trên người anh toát ra khiến người khác không thở nổi.
“Còn muốn nhìn bao lâu nữa?”
Anh bỗng nhiên lên tiếng khiến Ý Ý sợ hết hồn.
Lúc này cô mới kịp phản ứng. Thân thể hai người ở dưới tấm chăn đều….không mảnh vải che thân.
Kí ức về chuyện tối qua tràn vào óc như thủy triều. Cô cắn chặt môi, khuôn mặt thoáng chốc đỏ bừng.
Cô cẩn thận nhìn quần áo rải tứ tung khắp nơi, run giọng mở miệng: “Tối hôm qua chúng ta….chúng ta đã…”
Cô liên tục lắp bắp hai chữ “chúng ta”, như thể bế tắc không tài nào phun ra được mấy từ đằng sau.
Nam Cảnh Thâm hơi nheo mắt, đôi con ngươi đen huyền sâu thẳm đầy điềm tĩnh bỗng nhìn thẳng mặt cô: “Muốn hỏi gì?”
“Tôi muốn hỏi, tối qua chúng ta…chúng ta đã…” Cô khoa tay múa chân, lúc thì chỉ quần áo, lúc lại chỉ thùng rác.
“Ngủ cùng nhau.”
Ba chữ đơn giản mà lại như cây gậy đập mạnh vào ngực cô.
“Vậy có phải chúng ta đã…”
“Làm tình.”
Ý Ý hít một hơi lạnh, đôi mắt trợn to kinh hoàng.
Nam Cảnh Thâm thở ra một hơi khói. Làn khói mỏng tản đi trước khuôn mặt góc cạnh của anh, vẻ mặt có chút lưu manh: “Muốn đổi ý à?”
“…” Đổi ý được chắc.
“Tôi giải thích một chút, chuyện tối qua là ngoài ý muốn thôi. Tôi sai rồi, nhận nhầm anh thành phục vụ trong quán bar, chơi đến lớn chuyện luôn. Dù sao chúng ta coi như huề, vậy… vui vẻ tạm biệt được không?”
Vừa dứt lời, cô nhướn mày nhìn về phía anh, kiên nhẫn chờ anh đáp lời.
Nam Cảnh Thâm nhìn cô chằm chằm, vẫn ung dung cong khóe miệng: “Em nghĩ vui vẻ tạm biệt là như thế nào?”
Ý Ý nuốt nước bọt: “Anh quay người đi để tôi mặc quần áo đã, sau đó để tôi rời đi. Chúng ta coi như chuyện hôm qua chưa từng xảy ra.”
Ánh mắt người đàn ông nọ tối lại. Anh bỗng nghiêng người qua, thoáng cái gương mặt đẹp trai đã áp sát vào cô.
Ý Ý hơi kinh ngạc muốn tránh về phía sau thì tay bỗng bị tóm lấy, kéo lên giữ ở đỉnh đầu.
“Anh…”
“Em không định trả tôi hai trăm ngàn đã cam kết lúc đưa tôi đi tối qua à?”
“Anh?!”
“Mà đúng ra là hai trăm mười ngàn.”
Ý Ý nhìn chằm chằm đôi môi mở mở khép khép của anh, còn đang ngây ra.
Cô không ngốc. Thấy tình huống vừa nãy rồi mà vẫn còn coi anh ta thành phục vụ quán bar thì cô quá ngu rồi. Chắc là cô đã chọc phải nhân vật tai to mặt lớn nào đó, cô muốn khóc cũng không khóc nổi.
“Tôi trả, tôi trả mà!” Cô hét to, khó khăn lắm mới tránh được đôi môi của anh đang ép xuống: “Lát nữa tôi sẽ ký séc cho anh!”
Nam Cảnh Thâm hôn hụt cũng không vội vã. Anh xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của cô qua, đôi con ngươi đen huyền tối tăm liếc một cái. “Sao mà sợ thế. Em tăng giá cho tôi, tất nhiên tôi tặng thêm cho em một lần nữa rồi.”
Vừa nói chuyện, tay của anh vừa ác ý xoa nắn eo cô.
Cả người Ý Ý nổi hết cả da gà. Cô muốn tránh cũng không tránh nổi, thẹn thùng xông thẳng lên óc. Cô kinh hoàng hét lên một tiếng: “Tứ gia!”
Lúc này trốn trong chăn cô đã nghe thấy phóng viên gọi anh ta như vậy…
“Ừ?”
“Tôi không cần anh tặng thêm đâu, buông tôi ra đi.”
Anh không thèm động đậy. Trái tim Ý Ý sắp vọt lên cổ họng đến nơi, Mồ hôi lạnh nhễ nhại chảy ra từ mép tóc. Cô run lập cập, cố can đảm nói: “Xin hãy tự trọng, tôi là…. tôi là người đã có chồng.”
Đôi mắt đen của Nam Cảnh Thâm khẽ nheo lại.
Đôi mắt đó tối tăm và sâu thẳm như biển cả khiến người khác không đoán nổi ý. Một giọng nói lạnh lùng không hề có chút dịu dàng nào cất lên: “Trùng hợp thế, tôi cũng là người đã có vợ.”
Ý Ý giật mình. Cô ngửa đầu nhìn anh, lại thấy vẻ mặt của anh dường như đang tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Ôi…”
Đang suy nghĩ thì chợt thấy bên hông nhói đau.
Sức lực tay anh như thể muốn xé xác cô ra: “Có phải cảm giác này rất kích thích không?”
Cô không nói nên lời. Bị anh giữ chặt trong tay, cô sợ đến độ run lẩy bẩy.
Một lúc lâu sau anh mới buông tay ra. Đôi môi mỏng cong lên thành một tiếng cười ngắn ngủi đầy mỉa mai: “Biết điều một chút đi. Nếu em còn dám tìm tên đàn ông nào nữa, cẩn thận tôi xé xác em ra đấy.”
Cái gì?
Anh ta có ý gì?
Ý Ý không phản ứng kịp, cũng không dám hỏi lại. Người đàn ông này thực sự rất nguy hiểm. Lúc nhìn thấy vẻ mặt lúc nãy, cô còn tưởng mình đã bị đánh rồi.
Không hiểu sao anh ta lại giận cơ chứ, có phải vì cô quên trả tiền không?
Cô mở miệng muốn hỏi, nhưng thoáng chốc đã hét toáng lên: “Anh đang làm gì thế!”
Anh xuống giường, xoay bóng lưng cao lớn về phía cô. Người anh chẳng mặc gì cả, cũng không có vật gì để che thân. May mà cô đã nhanh chóng che mặt lại, nếu không đã nhìn thấy thứ không nên thấy rồi.
Chỉ lát sau phòng tắm đã vọng ra tiếng nước rào rào.
Anh ta tắm mà cũng không thèm đóng cửa!
Ý Ý ngại muốn chết đi được, cứ như người bị nhìn hết sạch là mình vậy. Cô dùng đôi tay nhỏ bé nhặt quần áo cũng mình lên nhanh chóng mặc vào, sau đó ký một tấm séc trị giá hai trăm mười ngàn để ở đầu giường. Trong lòng cô hối hận muốn chết.
Cô muốn tiêu khoản tiền này để kích thích anh chồng bí ẩn nhà cô.
Phải giải thích với anh ta cái gì về hai trăm mười ngàn này đây. Để mua gấu trúc chắc?
Lúc Nam Cảnh Thâm ra khỏi phòng tắm thì đã ăn mặc chỉnh tề. Thấy tấm séc đè dưới cốc nước, anh nhẹ cong khóe miệng, gập đôi nó lại nhét vào trong túi áo.
Bên ngoài khách sạn, chiếc xe Maybach đã đỗ ở đó từ lâu.
“Tứ gia, chuyện lúc sáng nay…”
“Không cần nói gì nữa, đến buổi họp báo đi.”
Nam Cảnh Thâm nhíu mày, tựa đầu vào ghế nhắm mắt giả vờ ngủ. Anh cần tranh thủ thời gian nghỉ ngơi một chút. Đêm qua cô nhóc kia làm loạn lên, giằng co với anh cả đêm.
Đợi lát nữa anh còn phải đánh một trận khó khăn.