Tổng Tài Sủng Vợ Hạnh Phúc Ngọt Ngào - Chương 4: Ngoan ngoãn
Hôm sau.
Ý Ý tỉnh lại do cảm giác đau nhức khắp thân thể. Mắt còn chưa mở, cô đã cảm nhận được ánh sáng chói mắt rọi xuống mí mắt tạo thành những bóng trắng loang lổ. Cô xoa mắt một chút rồi mở ra, ngay lập tức thấy đầu đau như nứt ra.
Cô bỗng nhận ra gì đó nên kinh hoàng trợn mắt, trái tim như tụt một phát xuống đáy. Nếu bài trí trong căn phòng này không phải là bài trí trong khách sạn thì còn ở đâu được nữa.
Hơn nữa còn có cả… áo sơ mi của đàn ông, quần tây, cà vạt lộn xộn trải từ giường lớn kiểu Âu màu trắng xuống sàn.
Trong thùng rác ở đầu giường vứt hai bao cao su màu hồng đã qua sử dụng.
Ý Ý bỗng nhiên thấy sợ, lặng lẽ sờ lần xuống dưới chăn. Lòng bàn tay chạm vào da thịt khiến cô như rơi vào hầm băng.
Người đàn ông nằm bên cạnh như mấy cái tát vả vào mặt cô, khiến những suy nghĩ tê dại của cô trống rỗng.
Người đàn ông nọ còn chưa tỉnh. Cô không dám xem người ta là ai, hốt hoảng tìm quần áo của mình, định nhân lúc anh ta còn chưa tỉnh mà bỏ chạy.
Ngay lúc này, cửa phòng bị đạp mạnh ra.
Một đám phóng viên cầm máy ảnh vọt vào trong, chụp lấy chụp để hình ảnh chấn động trên giường.
Đương lúc Ý Ý còn đang ngây người, người đàn ông bên cạnh bỗng bật dậy, kéo chăn trùm kín mít từ đầu đến chân cô. Cô giãy dụa theo phản xạ thì chợt nghe tiếng anh ta thì thầm: “Nếu cô không muốn bị chụp lại cảnh đang trần truồng thì ngoan ngoãn nằm yên.”
Ngay lập tức cô nằm im như thóc.
“Tổng giám đốc Nam, xin hỏi cô gái nằm bên anh là ai?”
“Nghe nói tổng giám đốc Nam đã kết hôn từ hai năm trước nhưng hành tung của anh ở nước ngoài vẫn luôn bí ẩn. Mãi đến tận bây giờ vẫn chưa ai nhìn thấy vợ anh. Xin hỏi người trong ngực anh có phải vợ anh hay không?”
“Hai ngày trước anh trở về nước một mình mà không đưa theo người phụ nữ nào. Liệu chúng tôi có thể suy đoán rằng anh đã bỏ rơi vợ mình, vội vàng quay về gặp tình nhân không?”
“Vừa nhậm chức Phó chủ tịch Hoa Thụy thì đã có scandal. Đây là do bị hãm hại hay là do cuộc sống riêng của anh vỗn đã hỗn loạn từ trước?”
“Tổng giám đốc Nam, xin hãy trả lời câu hỏi của chúng tôi.”
Nam Cảnh Thâm lười biếng ngẩng đầu lên. Ánh sáng ngoài cửa sổ hắt vào, rọi xuống khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng của anh. Dưới đôi mi dày cao là đôi con ngươi đen huyền sắc bén như chim ưng.
“Hỏi xong cả chưa?”
Bốn chữ thong thả thốt ra lại khiến căn phòng yên tĩnh lại trong nháy mắt.
Ánh đèn flash lóe lên, chớp lại từng khoảnh khắc trên gương mặt anh. Anh ở trần, tấm chăn màu trắng phủ lên cơ bụng. Một khí chất cao quý toát ra từ trong xương. Trong hoàn cảnh này mà anh vẫn không hề có chút bối rối nhếch nhác nào.
“Tóm lại nói câu các người muốn hỏi nhất đi.”
“Cô gái bên cạnh anh…”
Mặc dù rất tò mò về tranh đấu nội bộ trong gia tộc Hoa Thụy, nhưng vị trước mặt này chính là Tứ gia trước giờ đều giữ mình trong sạch, cuộc sống riêng tư của anh cũng không dễ bị đào ra.
“À…” Nam Cảnh Thâm bật ra một tiếng cười ngắn ngủi lạnh thấu xương: “Sao các người có thể kết luận được, người nằm trên giường không phải vợ tôi?”
Lời nói này như quả đạn pháo ném vào biển sâu.
Sau một giây yên lặng ngắn ngủi, đám phóng viên bạo phát, hưng phấn kêu lên thất thanh. Thậm chí có kẻ còn to gan tiến về trước, hận không thể kéo chăn xuống để xem người vợ bảo bối mà Tứ gia luôn giấu kín không công khai là ai.
Đúng lúc này, một tiếng bước chân càng ngày càng to vang lên từ hành lang….
Nam Cảnh Thâm hạ mắt, nhẹ nhàng nở một nụ cười nhạt. Cánh tay dài duỗi ra lấy bao thuốc lá đến.
Ngón tay với những khớp xương tao nhã kẹp một điếu thuốc, ngón trỏ khẽ nâng lên gõ nhịp trong không khí, anh khẽ nhíu mày.