Tổng Tài Sủng Vợ Hạnh Phúc Ngọt Ngào - Chương 3: Cho anh là được
Ý Ý mở đôi mắt mê man, chu miệng nhỏ hỏi anh: “Em không xinh đẹp sao? Em không tốt sao?”
Đôi con ngươi đen huyền như mực của người đàn ông nọ càng tối tăm hơn, hơi thở của anh càng thêm nặng nề.
Anh muốn truy hỏi người cô vừa gọi tên, nhưng chưa kịp mở miệng thì cô đã ho khan đến chảy nước mắt: “Tại sao anh lại không cần em? Sao anh lại cưới người khác…”
Tay cô níu lấy áo sơ mi phẳng phiu của anh, siết chặt đến độ các ngón tay cũng trắng bệch.
Một tay khác níu lấy cổ anh kéo xuống, để khuôn mặt hai người sát lại gần nhau: “Anh chê em quá nhàm chán phải không, anh muốn thì em cho anh là được….”
Đôi mắt người đàn ông thoáng chốc trở nên lạnh lẽo.
Không khí quanh thân anh cũng như bị đông lại.
Anh rất chắc chắn, người mà Ý Ý đang nói đến không phải là mình.
“Cho cái gì?” Anh giữ chặt cổ cô, lạnh giọng hỏi.
Trong giọng nói đã không còn cơn sóng tình vừa nãy mà chỉ còn sự bình tĩnh lạnh lẽo đến phát sợ.
Ý Ý hồn nhiên không hay biết, lại tiếp tục không sợ chết dán môi mình vào đôi môi mỏng của anh: “Anh…., em cho… cho anh, Quân…”
Cô chưa kịp nói xong thì đôi môi đã bị lấp kín.
Nam Cảnh Thâm đột nhiên trở nên tàn nhẫn, hung hăng lấp kín đôi môi nhỏ nhắn đang nói linh tinh của cô. Anh nghiến lấy hết sức, chỉ hận không thể cắn nuốt cô vào bụng. Động tác mạnh bạo không hề có chút kỹ xảo nào. Đôi tay anh siết chặt lấy hông của cô, gần như không khống chế được sức lực nữa. Cái eo nhỏ nhắn yêu kiều của Ý Ý bị anh siết mạnh đến sắp gãy đôi.
Nụ hôn rơi xuống bờ môi cô thật tàn khốc.
Ý Ý bị đau nên nhiều lần muốn tránh đi, lại bị anh giữ chặt. Đừng nói tránh ra, cô thậm chí còn không động đậy nổi.
Cổ họng cô còn nếm được cả vị máu tanh.
Khóe miệng cô đã bị anh cắn rách rồi.
Hơi men trong Ý Ý đã tan hết phân nửa, cuối cùng cũng cảm thấy sợ. Cô cảm nhận được một sự tức giận đến mất lí trí từ người đàn ông xa lạ này.
Thừa dịp anh buông ra lấy hơi, Ý Ý đẩy anh ra, lảo đảo lấy một chai rượu trong tủ, bật nắp chai ngửa đầu uống luôn. Chất lỏng trong suốt tràn ra, chảy xuống chiếc cổ xinh đẹp của cô.
Nam Cảnh Thâm cau mày. Cách uống rượu như vậy đúng là không muốn sống mà.
Anh tiến lên muốn lấy chai rượu trong tay cô. Ý Ý lau miệng, nhìn anh cười khúc khích: “Rượu tiếp thêm can đảm cho mọi người. Uống như vậy tôi sẽ không sợ nữa.”
Nói xong cô ném chai rượu đi, nhào về phía Nam Cảnh Thâm.
Con ngươi đen láy của anh như co lại, chậm rãi lùi về sau một bước.
“”Bịch.” Ý Ý ngã oạch xuống trước chân anh.
Nếp nhăn do nhíu mày trên trán Nam Cảnh Thâm bây giờ có thể kẹp chết cả một con ruồi.
Cô cố tình chuốc say bản thân hay là quá đề cao tửu lượng của mình?
Anh dở khóc dở cười, lại thấy tức giận xông thẳng lên đỉnh đầu.
Cô vợ bé nhỏ của anh có ý thức cảnh giác quá kém.
Nam Cảnh Thâm lùi về sau một bước, nghiêng người tựa vào tủ rượu. Anh lấy bao thuốc lá và bật lửa ra, châm một điếu. Ngọn lửa màu xanh lam rọi sáng đôi con ngươi sâu thẳm của anh. Đôi mắt ấy tăm tối thâm sâu như biển cả.
Trên trần nhà chỉ có một ngọn đèn thủy tinh chiếu sáng. Ánh sáng hắt lên người anh, rọi xuống gương mặt tuấn tú hoàn mỹ như kim cương đang tràn đầy tức giận và đôi mày sắc bén. Âu phục trên người vẫn chỉnh tề dù anh vừa trải qua những phút giây hỗn loạn lúc nãy. Cả người không hề có chút lộn xộn nào.
Anh yên lặng hút thuốc, từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ đang ngủ mê man. Tức giận đang kiềm nén cuối cùng bộc phát, những đường gân xanh trên tay anh như căng ra khi anh dụi điếu thuốc lá.
Nam Cảnh Thâm bế cô lên, bước vào phòng tắm…