Tổng Tài Sủng Vợ Hạnh Phúc Ngọt Ngào - Chương 1: Ra giá đi, tôi dẫn anh
“Cởi quần áo ra.”
Dưới ánh đèn mập mờ, Tiêu Ý Ý siết chặt nắm tay, đứng ở đầu giường run lẩy bẩy. Mặt cô đỏ bừng, đôi mắt tuy có phần hơi trẻ con nhưng lại đang căng mắt nhìn chằm chằm về phía người đàn ông đang giữ chặt lấy quần lót của bản thân ngồi trên giường mà giục: “Nhanh lên!”
Ánh mắt người đàn ông lóe lên vài tia, yếu ớt: “Cô Tiêu, đây là…. là lần đầu tiên của tôi.”
“Nói vớ vẩn gì thế, cởi đồ ra nhanh lên!”
Tiêu Ý Ý hít sâu một hơi, lần đầu tiên thì sao có gì đặc biệt chứ.
Cô sắp điên đến nơi rồi. Đã kết hôn hai năm mà chưa từng thấy chồng mình, suốt ngày bị nhốt trong biệt thự như nuôi chim hoàng yến, đã vậy còn đặt ra cả một đống quy tắc dành riêng cho cô. Cô sắp bị ép đến điên mất thôi.
Phóng lao phải theo lao, cô đã quyết định bỏ ra số tiền lớn này chỉ để tạo ra một lý do để ép người chồng bí ẩn kia của cô ly hôn.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không thiếu anh xu nào đâu, làm sớm xong sớm đi.”
Cô vừa nói vừa cởi quần áo, nhưng đầu ngón tay trắng bệch không có chút sức nào. Rõ ràng trong thâm tâm cô đã sợ muốn chết nhưng vẫn cứng miệng giả vờ tỏ ra vội vã, kêu lên một tiếng rồi nhào lên giường.
Thân thể cô nặng nề đè lên người chàng trai kia, trong đầu lướt qua vài video đã từng xem. Đang định cử động thì cửa phòng kêu két một tiếng, liền bị người khác mở ra.
“Ôi!”
Tiêu Ý Ý bị đẩy mạnh lăn đến góc giường, mạnh đến nỗi khiến cô hoa cả mắt. Đến lúc mở mắt ra đã thấy người vừa nằm dưới thân mình đã bị đánh gục ở góc tường.
“Cút!”
Một giọng nói điềm tĩnh lạnh băng quát lên khiến chàng trai kia run như cầy sấy, không dám hé răng câu nào mà chán nản bỏ đi.
Ánh đèn hắt lên khuôn mặt người vừa tới. Tiêu Ý Ý nhận ra người nọ, cô nằm nghiêng trên giường, một tay chống đầu, đuôi mắt toát lên vẻ phong tình không phù hợp: “Bạc Tư, tôi đang tiêu tiền mà.”
“Cô chủ, đừng làm loạn nữa. Tứ gia biết sẽ nổi giận đấy.” Bạc Tư bình tĩnh gỡ máy quay ở giữa phòng xuống, liếc qua một cái rồi bất đắc dĩ nói: “Xe đang chờ ngoài khách sạn. Tôi đã gọi tài xế đến đưa cô về nhà.”
Thật không thú vị chút nào!
Nếu người đàn ông kia mà tức giận thì mới tốt, tốt nhất là trong lúc tức giận ly hôn luôn.
Tiêu Ý Ý theo anh ta ra khỏi khách sạn nhưng không lên xe mà đi bừa về một hướng khác.
Bạc Tư đã mở sẵn cửa xe, lo lắng gọi cô: “Cô chủ, cậu chủ đã quy định rồi, cô phải về nhà trước mười giờ tối, nếu không thì không được học tiếp đại học năm thứ tư đâu.”
Lời nói này đã thành công ngăn cô lại. Sau khi khựng lại một giây, cô nhấc chân tháo giày, ném mạnh về phía anh ta: “Tôi đập chết anh!”
Giày ném không trúng, người cô hơi lảo đảo. Cô xoay người, cởi luôn chiếc giày còn lại ra, tháo dây giày ném đi.
Bạc Tư nhặt giày của cô lên, băng qua đường đến bên một chiếc xe nhỏ màu đen, đưa máy quay cho người đàn ông ngồi phía sau xe.
“‘Tứ gia, đây là của cô chủ.”
Bóng mờ phủ xuống che mất nửa khuôn mặt người đàn ông khiến ngũ quan người nọ không rõ ràng, chỉ nghe được một giọng nói trầm: “Chuyện gì đây?”
“Chuyện này… Hình như cô chủ muốn quay lại chuyện khó nói để kích thích anh… Muốn anh ly hôn. Hai năm qua cô chủ đã làm loạn nhiều lần, lần này chỉ hơi quá tay.”
Anh ta vốn là trợ lý của Tứ gia, nhưng hai năm gần đây đã thành vệ sĩ của Tiêu Ý Ý. Hành động nào của cô anh cũng phải báo cáo cho Tứ gia, những lời này đều là nói thật.
Người đàn ông nọ hừ nhẹ một tiếng, cất giọng lạnh lùng thường thấy: “Lá gan cũng không nhỏ.”
“Anh có muốn xem qua không?”
“Không cần, cô ấy không có can đảm làm chuyện đó đâu.”
Nam Cảnh Thâm xuống xe, thong thả đuổi theo hướng Tiêu Ý Ý vừa đi. Chiếc xe màu đen cũng chậm rãi lăn bánh theo sau lưng anh.
Lúc dừng bước, anh cau mày nhìn vào quán bar đang lấp lóe ánh đèn nhiều màu.
Anh vừa đẩy cửa đã bị tiếng nhạc đinh tai nhức óc đập vào mặt.
…
Tiêu Ý Ý gọi một cốc rượu mạnh Vodka, uống một hơi hết nửa cốc. Đến tận bây giờ cô vẫn chưa từng uống rượu. Hơi cồn nhanh chóng xông lên tận óc, cảm giác choáng váng ập đến. Lúc này cô cảm thấy đầu đau như nứt ra.
Cô ôm đầu, loạng choạng bước ra ngoài, tránh khỏi đám người đang uốn éo trên sàn nhảy. Mỗi lần đặt chân đều có cảm giác như giẫm lên bông.
Không nhìn rõ đường cô liền đâm sầm vào lồng ngực một người đàn ông.
Cô ngẩng đầu, híp mắt nhìn. Vừa lúc ánh đèn màu chiếu qua, góc cạnh trên khuôn mặt người đàn ông như sáng rực lên. Cô nhất thời ngây người ra: “Thật là đẹp trai.”
Cô đưa tay ôm lấy cổ người đàn ông: “Ra giá đi, tôi dẫn anh đi.”