Tổng Tài Sủng Nhầm Vợ Yêu Thay Thế - Chương 4: CÔ DÂU
Tô Nhan Hề và Lục An An hai người dìu nhau đi về phía lễ đường, vừa bước đến cửa thì có người hầu của nhà họ Cố chạy đến giúp đỡ.
Ngoài ra còn có người của nhà họ Hạ, mà người đứng trước mặt cô là ba cô – Hạ Chấn Đông, người đàn ông đã từng bỏ rơi cô và mẹ.
Không ngờ đến, cô sẽ gặp lại ông ta trong tình cảnh như vậy.
Sắc mặt Hạ Chấn Đông vui mừng, bởi vì con gái mình sắp được gả cho gia tộc phú quý ở Thành phố A là nhà họ Cố.
Như vậy, nhà họ Hạ bọn họ sắp được cứu rồi.
“Cẩm Hề, con gái ngoan của cha, đến giờ rồi, chúng ta đi vào thôi.”
Hạ Chấn Đông cười nói, muốn bước lên trước kéo tay Tô Nhan Hề.
Tô Nhan Hề đột nhiên tỉnh lại trong hai tiếng ‘Cẩm Hề’ kia, trái tim không hiểu sao lại vô cùng đau đớn, sau đó không dấu vết nhanh chóng tránh sự đụng chạm của ông ta.
“Không cần, tôi có thể tự đi vào.” Giọng điệu lạnh nhạt, kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Con đường của cô, cô vẫn luôn tự đi, không cần ai đồng hành, càng không cần có người cha này đi theo.
“Cậu ổn không?” Lục An An tỏ vẻ nghi ngờ.
Gương mặt xinh đẹp của Tô Nhan Hề cười cười: “Không phải vẫn còn có cậu đó sao?”
Sau đó, mặc kệ sự nghi ngờ của Hạ Chấn Đông, cô bước từng bước về phía lễ đường.
“Chờ tớ với!” Lục An An làm phù dâu, đương nhiên cũng cùng đi bên cạnh cô.
Hạ Chấn Đông đứng tại chỗ không hiểu, trong lòng càng thấy khó hiểu, hoài nghi hơn.
Cẩm Hề, hôm nay con bé bị sao vậy?
Lễ đường hoành tráng lộng lẫy, khách khứa đông nghịt.
Theo tiếng nhạc, Tô Nhan Hề bước lên thảm đỏ đã sớm được trải sẵn, bước trên con đường mà tương lai cô không hề biết sẽ đi đến đâu.
Từng bước một cứ như đi trên bông, không có cảm giác chân thật chút nào.
Cũng may có khúc nhạc hôn lễ vang vọng bên tai cô, nhắc nhở cô.
Cách đó không xa, một người đàn ông mang giày tây đang đứng đó, anh cũng giống như những vị khách khác đang nhìn cô.
Tô Nhan Hề biết, anh chính là Cố Tây Thành, là người mà cô phải lấy.
Trước đây, bọn họ chưa từng gặp nhau.
Thân phận họ cách xa nhau, anh là công tử quyền quý của tầng lớp thượng lưu, mà cô chỉ là một con bé nhà nghèo.
Vận mệnh luôn kì diệu như vậy, Tô Nhan Hề nằm mơ cũng không ngờ sẽ có một ngày mình dính dáng đến anh.
Chuyện trên đời không ai lường trước được, không ai ngờ được chỉ qua một đêm, bạn sẽ trở thành cô dâu, mà đến chú rể bạn cũng không biết là ai.
Xuyên qua lớp màn che mặt, Tô Nhan Hề quan sát Cố Tây Thành trước mặt người đỡ đầu.
An An từng nói, anh có khuôn mặt có thể mê hoặc chúng sinh, dáng người còn hơn cả người mẫu quốc tế, hơn nữa còn giàu nứt đố đổ vách.
Người phụ nữ nào được gả cho anh, cả đời này có thể xem như là hoàn hảo.
Tô Nhan Hề cười khổ, vì sao cô lại có cảm giác như sắp bước vào địa ngục vậy?
Có điều, cô không thể không thừa nhận, Cố Tây Thành đúng là anh tuấn phi phàm hơn người, uy phong lẫm liệt như trong lời đồn.
Xem ra, có đôi khi lời đồn cũng là sự thật!
Nghĩ đến đây, lông mày Tô Nhan Hề nhịn không được mà nhướng lên.
Như vậy, liên quan đến tin đồn anh không thích phụ nữ, chỉ thích đàn ông cũng là sự thật sao?
Tô Nhan Hề buồn nôn, cả người run lên, suýt nữa ngã sấp xuống.
“Cẩn thận một chút!” Cũng may An An lẹ mắt kịp đỡ cô lại.
Có điều, vẫn khiến cho khách khứa sợ hãi mà ồ một tiếng.
Phụt… Phù rể Tư Đồ Sóc đứng cạnh Cố Tây Thành không nhịn được cười lên.
Nói nhỏ bên tai Cố Tây Thành: “Cô dâu nhỏ của cậu nhìn có vẻ hơi hồi hộp.”
Đôi mắt Cố Tây Thành hạ xuống, lườm anh ta, phảng phất tỏ ý cảnh cáo.
Tư Đồ Sóc biết điều vội ngừng cười: “Được rồi, tôi không thấy cô ấy thiếu chút nữa ngã sấp xuống đâu.”
Câu trả lời của anh ta lại khiến Cố Tây Thành nhịn không được co rút khóe miệng, dùng ánh mắt oán trách nhìn Tô Nhan Hề.
Cô gái này…
Còn chưa đợi đến khi Cố đại công tử tìm được từ thích hợp để hình dung, ai kia dường như cảm nhận được ánh mắt của anh, căng thẳng đến mức suýt ngã mấy lần.
Giờ phút này, đến cả khách khứa cũng không nhịn được mà cười ra tiếng.
Cố Tây Thành vì thế mà vô cùng khó chịu. Mất mặt, mất mặt anh quá.
Anh bất mãn nhìn về phía trợ lý Âu Dương Hạo đang đứng phía sau.
Âu Dương Hạo phản ứng rất nhanh, vội đi đến trước mặt anh.
“Tổng giám đốc!”
“Chân của cô gái này có vấn đề sao?”
“Theo điều tra thì không có!”
“Vậy sao cô ta lại đi đứng cứ như vịt vậy! Xiêu xiêu vẹo vẹo khó coi muốn chết.”
“…” Âu Dương Hạo toát mồ hôi, chuyện này làm sao anh ta biết được?
“Ha ha ha!!” Tư Đồ Sóc cuối cùng cũng không nhịn được, lớn tiếng cười, còn kề tai Cố Tây Thành nhỏ giọng nhắc: “Cô dâu của cậu sắp đến gần rồi kìa.”
Bọn họ, bọn họ lại quang minh chính đại dựa sát nhau như vậy!
Trong lòng Tô Nhan Hề oa oa kêu to, ánh mắt tò mò nhìn Cố Tây Thành và Tư Đồ Sóc.
Cả hai đều là những người đàn ông có giá trị nhan sắc cực cao, đứng cùng một chỗ nhìn kiểu gì cũng thấy rất xứng đôi.
Chẳng lẽ bọn họ yêu nhau thật?
Tô Nhan Hề cứ luôn rối rắm chuyện này, vì vậy vừa rồi mới ba lần bảy lượt suýt té ngã.
Mà ngay cả tiếng cười của quan khách, cô cũng không có tâm tư để quan tâm, càng không thấy mình có gì mất mặt.
Bởi vì tâm tư cô đều dành để quan sát chú rể và phù rể.
Phía trước là bậc thang, Lục An An lo lắng nhắc nhở Tô Nhan Hề.
“Cẩn thận một chút!”
“Hả?” Tô Nhan Hề hoàn hồn, ngơ ngác quay đầu nhìn Lục An An, lại không chú ý đến bậc thang dưới chân.
Thế là, cô với chiếc áo cưới trắng tinh khôi trên người, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người mà ngã sấp xuống, hơn nữa cả người đều ngã xuống sân khấu.
“Á…”