Tổng Tài Sủng Nhầm Vợ Yêu Thay Thế - Chương 3: HỦY HÔN
Lục An An, với tư cách là bạn thân của Tô Nhan Hề, biết rõ tất cả mọi chuyện của Tô Nhan Hề, đương nhiên cũng biết những chuyện giữa cô và nhà họ Hạ.
Nhìn khuôn mặt cô đột nhiên không vui, trong lòng cảm thấy thương thay cho cô.
“Được rồi, hôm nay cậu là cô dâu, cho dù là thật hay là giả, đều phải làm một cô dâu thật xinh đẹp.”
“Được!”
Tô Nhan Hề gật đầu, nén đau buồn sang một bên, lại cười lên.
“An An, tớ không đi giày cao gót được, cậu dìu tớ nhé.”
“Chịu thua cậu luôn, đi thôi!”
“Ha ha, cảm ơn cậu An An!”
…
Tập đoàn Long Thần, trụ sở chính tọa lạc ở khu vực phồn hoa nhất thành phố A.
Lúc này, cả tòa nhà đều yên ắng.
Chỉ có văn phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất là còn sáng đèn.
Cửa phòng bị người ta đẩy ra, từ ngoài cửa nhìn vào, chỉ thấy một dáng người thon dài, cao ngất đứng trước cửa sổ, đưa lưng về phía cửa, để mặc ánh mặt trời chói chang xuyên qua cửa sổ thủy tinh mà chiếu lên người anh.
Anh không sợ cái nóng của tiết trời tháng bảy, vẻ mặt nghiêm túc nhìn xuống toàn cảnh thành phố A.
“Tổng giám đốc!” Âu Dương Hạo, với tư cách trợ lý, cuối cùng cũng đi về phía anh, vẻ mặt bất đắc dĩ nhắc nhở: “Lão phu nhân đang cho người tìm tổng giám đốc khắp nơi, khách đến dự hôn lễ cũng đang chờ tổng giám đốc đấy.”
“Nếu tôi nói muốn hủy bỏ hôn lễ thì sao?” Cố Tây Thành đứng trước cửa sổ sát mặt đất, cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói lạnh như băng.
Âu Dương Hạo nghe xong, hơi khó xử: “Tổng giám đốc… Chuyện này chỉ sợ không ổn. Dù sao chính miệng anh cũng đã đồng ý, trừ khi… anh lật lọng.”
Hoặc là, anh muốn làm lão phu nhân tức chết!!!
Đôi mắt Cố Tây Thành híp lại, trên người mặc bộ âu phục phẳng phiu, anh tuấn hơn người, mạnh mẽ hiên ngang, nhưng lại lộ ra sự lạnh lùng, khiến người ta không dám đến gần.
Giờ phút này, anh hơi ngẩng đầu, dường như muốn cảm nhận ánh nắng chói chang, cơ thể hơi lười biếng mà đứng dậy, nói: “Nắng gắt quá, thật sự không phải là một ngày tốt lành!”
Dứt lời, anh xoay người một cách dứt khoát, đôi chân thon dài bước ra khỏi phòng làm việc.
Âu Dương Hạo thấy vậy, vội đuổi theo: “Tổng… Tổng giám đốc!”
“Đi, đi kết hôn thôi!” Giọng điệu này có cảm giác như thiếu đi mấy phần nghiêm túc.
“À, vâng, tổng giám đốc.” Âu Dương Hạo thở phào, lại cảm thấy giọng điệu của ai kia cứ như là muốn đi mua rau, chứ không phải là đi làm việc hệ trọng của đời người.
“À đúng rồi, cô dâu tên gì?”
“…Hạ Cẩm Hề!” Cái người này đến chuyện này cũng không nhớ.
“Họ Hạ? Là nhà họ Hạ sắp phá sản kia?”
“Không sai!”
…
Ở hôn lễ, đám đông như biển người trong không khí hân hoan nối đuôi nhau bước vào nhà thờ. Hôm nay có thể xem như là buổi hội tụ của các nhân vật tiếng tăm, mục đích là để tham gia lễ cưới đình đám này.
Lễ cưới của viên kim cương thành phố A – Cố Tây Thành!
Cố Tây Thành, anh là công tử nhà giàu, là người đứng đầu tập đoàn Long Thần, là một trong bốn cậu ấm đứng đầu thành phố A!
Anh có bề ngoài khiến phụ nữ say mê, có sự nghiệp thành công khiến biết bao đàn ông phải ghen tị.
Một người độc thân cao quý như anh, hôm nay cuối cùng cũng đã kết hôn.
Việc này khiến trái tim biết bao thiếu nữ tan nát, thề phải nhìn xem, vị mợ chủ nhà họ Cố tương lại này đẹp hơn, hay là các cô ấy đẹp hơn.
Chỉ là, hôn lễ chỉ còn một tiếng nữa là cử hành, mà vẫn không thấy bóng dáng chú rể Cố Tây Thành đâu.
Đến lúc này khách khứa mới nhịn không được mà ồn ào bàn tán!
“Tìm thấy thiếu gia chưa?” Giọng nói của lão phu nhân nhà họ Cố vẫn luôn uy nghiêm như vậy.
Đứng ở nơi cao nhất, tìm kiếm khắp nơi trong đám đông, không tìm thấy bóng dáng của cháu trai khiến bà vô cùng khó chịu.
Cấp dưới bên cạnh bà đều nơm nớp lo sợ đứng một bên, không dám lên tiếng.
“Lão phu nhân không cần lo lắng, không phải đã tới rồi sao?” Tư Đồ Sóc sắm vai phù rể, mặc một bộ đồ vest được cắt may thủ công, tay cầm chai rượu champagne, thong thả bước đến trước mặt bà Cố.
Đôi mắt đen láy nhìn người ở ngoài cửa đang bước xuống xe, miệng nở nụ cười sâu xa.
“Cậu ấy luôn đúng giờ như vậy, một phút cũng không sai!”
Cố Tây Thành thong thả xuống xe, ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng nhìn khắp bốn phía, trên khuôn mặt đẹp trai không có chút dao động nào.
Dáng người anh cao lớn, màu da như đồng cổ, từng đường nét trên khuôn mặt tinh tế mà rõ ràng, như bức tượng điêu khắc Hi Lạp, cả người toát lên khí chất uy phong lẫm liệt của một ông hoàng và sự xuất hiện của anh cũng làm dấy lên một cơn sóng lớn.
Một đám phụ nữ nhà quý tộc, quên mất phải rụt rè, lao đến như ong vỡ tổ.
Cũng may là nhân viên bảo an nhà họ Cố kịp thời hành động, mới ngăn bọn họ lại được, không để xảy ra hỗn loạn.
Cố Tây Thành xem như không nhìn thấy, kiêu ngạo bước vào lễ đường trong ánh mắt của mọi người.
Bà Cố thấy anh xuất hiện, thầm thở phào, nhưng vẫn nhịn không được mà nhìn anh.
Cố Tây Thành vẫn không quan tâm, thong thả đi lên sân khấu.
Tư Đồ Sóc thấy vậy, nhanh chóng chạy theo anh, thấp giọng nói:
“Tôi tưởng cậu hủy bỏ hôn lễ luôn rồi.”
Cố Tây Thành liếc cậu ta, cái tên xấu xa chỉ sợ thiên hạ không loạn này!