Tổng Tài Sủng Nhầm Vợ Yêu Thay Thế - Chương 2: BỊ ÉP BUỘC
Cô đứng lặng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng Hạ Cẩm Hề biến mất ngay trước mặt, cô vẫn không dám tin tất cả những điều này là sự thật.
Chị ruột cô, lấy mẹ của bọn họ để uy hiếp cô gả cho một người đàn ông cô không hề quen biết.
Haizz, tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy chứ?
Tối hôm qua trước khi ngủ, cô hoàn toàn không ngờ được hôm nay mình sẽ mặc váy cưới.
Nghe tiếng chuông vang lên bên ngoài, Tô Nhan Hề có mong muốn chạy trốn thật xa, nhưng cô không có cách nào nhấc chân lên nổi.
Mẹ, vì mẹ, cô không còn lựa chọn nào khác!
“Hề Hề!” Bạn thân của Tô Nhan Hề – Lục An An bước vào, thấy Tô Nhan Hề đang ngẩn người, cô ấy khó hiểu mà vỗ vỗ người cô.
“Sao cậu lại đứng ngẩn ra đó vậy?” Ánh mắt nghi hoặc đảo quanh một vòng, không có một trợ lý hay người giúp việc nào trong phòng cả.
Tô Nhan Hề hoàn hồn, thản nhiên trả lời: “Vừa nãy, Hạ Cẩm Hề đến đây.”
“Cái gì?” Lục An An kinh ngạc nhìn cô: “Chị cậu Hạ Cẩm Hề sao? Cô dâu thật sự của hôm nay?”
“Ừ!”
“Cô ta muốn cái gì? Muốn quay lại làm cô dâu sao? Nếu vậy thì tụi mình có thể thoát rồi?”
“…Không phải.”
“Hả? Là sao?”
“An An, tớ phải thay chị ta cử hành lễ cưới, không những vậy còn phải ở bên cạnh người đàn ông kia.” Cho đến khi Hạ Cẩm Hề trở về.
“Cái gì?” Lục An An kinh ngạc mở to mắt: “Tô Nhan Hề, cậu điên rồi sao?”
Tô Nhan Hề bất đắc dĩ thở dài, nghiêng cái đầu nhỏ: “Chắc là điên thật rồi.”
“Cậu có biết chị cậu phải gả cho ai không?”
“…Đàn ông!”
“Nói nhảm!” Lục An An vì muốn tốt cho cô mà vừa tức vừa vội: “Người đó không phải đàn ông bình thường, mà là Cố Tây Thành, là người đàn ông kim cương mà tất cả phụ nữ ở thành phố A đều muốn lấy đó. Anh ta không chỉ đẹp trai, còn rất có tiền, quan trọng là anh ta còn rất tàn nhẫn, không hề nhân nhượng đối với kẻ thù. Nếu anh ta mà phát hiện cậu chỉ là kẻ giả mạo, thì cậu toi là cái chắc.”
“…Thảo nào Hạ Cẩm Hề không muốn lấy, thì ra còn gây nguy hiểm đến tính mạng!” Tô Nhan Hề vỗ ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trở nên tái nhợt: “Cho nên, nhân lúc hôn lễ còn chưa bắt đầu, chúng ta phải đi ngay!”
Nói xong, Lục An An liền dắt tay Tô Nhan Hề chuẩn bị rời đi.
Tô Nhan Hề chợt phản ứng lại, bắt lấy tay cô ấy: “An An, tớ không thể đi!”
Nếu rời đi, có lẽ cô mãi mãi cũng không được gặp lại mẹ nữa.
Cho dù lời uy hiếp của Hạ Cẩm Hề là thật hay giả, cô cũng không thể mạo hiểm.
Trên đời này, mẹ là người thân duy nhất của cô, cũng là người tiếp thêm động lực để cô sống tiếp.
“Hề Hề, cậu thật sự quyết định sẽ lấy ư?”
“Ừ, tớ quyết định lấy.” Nếu không thì có thể làm gì nữa?
Cho dù người kia là ai, chỉ cần cô gả đi, không lâu nữa mẹ cũng sẽ về với cô.
Chỉ vậy thôi, là đủ rồi!
Thấy Tô Nhan Hề kiên quyết, Lục An An không thể nào khuyên thêm nữa, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
“Được rồi, cậu đã muốn chết, tớ cũng chỉ có thể tiễn cậu một đoạn. Hôm nay tớ sẽ làm phù dâu cho cậu, cùng cậu lên đường.”
“Cám ơn cậu, An An!” Tô Nhan Hề cảm động ôm lấy An An. Những lúc thế này, có người bạn như thế ở bên cạnh thật sự là một điều may mắn.
An An vỗ vai cô, khẽ mỉm cười: “Đi thôi, cô dâu, cũng gần đến giờ rồi.”
“Được, cậu đi với tớ!”
Tô Nhan Hề nắm cổ tay An An, cả hai cùng nhìn nhau mỉm cười.
Hai người vừa đi được vài bước, Lục An An đột nhiên kêu một tiếng kinh sợ, đưa tay chỉ về phía chân Tô Nhan Hề.
“Sao cậu không mang giày?”
“Ấy… Tớ quên.”
“Trời ạ, chuyện này mà cậu cũng quên được?” Đúng là khâm phục luôn, Lục An An lắc đầu. Tìm được một hộp giày trong phòng, lấy ra một đôi giày cao gót do nhà thiết kế nổi tiếng thiết kế, đưa cô mang vào.
“Được rồi, bây giờ có thể đi rồi.”
“…Ừ!” Nhìn đôi giày trên chân mình, Tô Nhan Hề nhịn không được giật giật khóe môi.
Cuối cùng, dưới sự thúc giục của Lục An An, hai người cũng rời khỏi phòng chờ.
Lúc đi trên hành lang, hai người chợt nghe tiếng nhạc chúc phúc từ đằng xa truyền đến.
Tô Nhan Hề dừng lại, cả người cứng đờ tại chỗ, tay vịn một bên rào chắn.
“Ơ?” Lục An An thấy cô dừng bước, khó hiểu nhìn về phía cô: “Sao vậy?
“Tớ…” Tớ sợ… Tô Nhan Hề chưa bao giờ biết nói dối là gì, lại phải trở thành một kẻ lừa đảo, diễn một vở kịch đã được lên kịch bản từ trước, cô sợ mình không thể diễn tốt vở kịch này.
Vốn muốn nói ra sợ hãi trong lòng, nhưng nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Lục An An, cô lại không nói ra được.
Khẽ mím môi, tự ép mình nặn ra một nụ cười tự nhiên nhất.
“Không sao, tớ chỉ bị đau chân thôi. An An, tớ có thể không mang giày cao gót không?”
“Đương nhiên không thể!” Tâm trạng của Lục An An lập tức thả lỏng, nhịn không được đưa tay chỉ nhẹ vào đầu Tô Nhan Hề: “Cậu có phải là con gái không vậy? Đến giày cao gót cũng không biết đi. Cậu nhìn bà chị kiêu căng của cậu xem, cô ta nổi tiếng là nữ hoàng cao gót đó. Sau này cậu muốn giả mạo cô ta, không được mang giày đế bằng, giày thể thao như trước đây nữa. Như vậy chỉ khiến người ta nghi ngờ hơn thôi, biết không!”
“Suỵt…” Tô Nhan Hề nhanh chóng lên tiếng ngăn cản cô nương này nói tiếp: “Cẩn thận tai vách mạch rừng đó.”
Cô cũng không muốn mới ngày đầu tiên đã bị vạch trần thân phận.
“Ừ nhỉ, đúng đúng đúng!” Lục An An cũng suy nghĩ lại, che miệng nhìn quanh, cũng may là không có ai.
“Hình như mọi người đều đến lễ đường cả rồi, chúng ta cũng đi thôi. À đúng rồi, lúc tớ đến có nhìn thấy ba cậu… ba cậu đang đợi cậu.”
Ba, nụ cười của Tô Nhan Hề lập tức cứng đờ.