Tổng Tài Sủng Nhầm Vợ Yêu Thay Thế - Chương 1: UY HIẾP, HOÁN ĐỔI
Trong phòng chờ cô dâu tại nhà thờ Thánh Nhã Tư của thành phố A.
“Cô ơi, trang điểm xong rồi!”
Nghe tiếng gọi của thợ trang điểm, Tô Nhan Hề mặc váy cưới cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, chân trần nhẹ nhàng nhảy xuống ghế.
Cô mím môi bước đến chiếc gương trên sàn, ngắm nhìn hình ảnh mình trong bộ váy cưới được phản chiếu qua chiếc gương.
Làn da trắng nõn nà như tuyết, kết hợp với bộ áo cưới trắng tinh khôi, làm nổi bật vẻ đẹp thanh thoát động lòng người của cô.
Xoay một vòng tại chỗ, nghiêng đầu, mím môi.
Hóa ra, đây là dáng vẻ của cô khi mặc váy cưới!
Thợ trang điểm thấy cô không có gì là không hài lòng, xong việc liền bước ra khỏi phòng chờ.
Sau khi cửa phòng đóng lại, bỗng nhiên lại bị mở ra, một bóng người chậm rãi bước tới.
“Rất đẹp, bộ váy cưới này cực kỳ hợp với cô.”
Giọng nói lanh lảnh quen thuộc vang lên trong phòng chờ, ngay lập tức đã thu hút sự chú ý của người đang ngẩn ngơ trước gương.
Nhìn người bóng người phía sau qua tấm gương, đôi mắt Tô Nhan Hề bỗng sáng rực lên, nhanh chóng xoay lại nhìn người đang đi tới.
Dù cho người kia đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, họ đã bị chia cách từ thời thơ ấu, nhưng cô chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra cô ta.
Bởi vì họ thực sự quá quen thuộc, cả hai đều được một mẹ sinh ra, hơn nữa còn có khuôn mặt giống nhau như đúc.
Tô Nhan Hề kiềm chế cơn giận dữ, bước nhanh về phía cô ta: “Hạ Cẩm Hề, tôi đã mặc áo cưới thay chị, khi nào thì chị mới trả mẹ lại cho tôi?”
“Từ từ nào!” Hạ Cẩm Hề đeo khẩu trang nhã nhặn quay người, dường như đang xem xét cách bày trí trong phòng chờ.
“Tôi nói rồi, thời hạn là một năm, đợi đến khi tôi về nước, đương nhiên tôi sẽ trả mẹ lại cho cô, và còn trả tự do lại cho cô nữa.”
“Sao tôi phải tin chị chứ, ít nhất phải cho tôi nhìn thấy mặt mẹ tôi đã.”
“Tô Nhan Hề, đừng nói điều kiện với tôi, cô bây giờ không có tư cách đó!”
“Chị… vẫn lạnh lùng như trước kia vậy, trơ mắt nhìn tôi và mẹ bị đuổi khỏi nhà họ Hạ mà không hề quan tâm. Giờ chị còn quá đáng hơn nữa! Chị bắt cóc mẹ, uy hiếp tôi, chị có còn tính người nữa không?” Tô Nhan Hề càng nói càng tức, khuôn mặt nhỏ nhắn bị tức đến đỏ bừng: “Hạ Cẩm Hề, rốt cuộc chị đã làm gì với mẹ rồi?”
Ánh mắt Hạ Cẩm Hề hạ xuống: “Yên tâm đi, tôi sẽ không để bà ấy xảy ra bất cứ chuyện gì. Dù sao….. bà ấy cũng là mẹ của tôi mà!”
“Chị câm miệng đi, chị nghĩ chị còn tư cách gọi bà ấy là mẹ ư?” Tô Nhan Hề nhìn cô ta một cách khinh bỉ, có ai lại lợi dụng cả mẹ của mình để đạt được mục đích của bản thân chứ?
“Đủ rồi, Tô Nhan Hề!” Liên tục bị mắng mỏ, Hạ Cẩm Hề cảm thấy cực kỳ không vui: “Tôi đến đây không phải để khua môi múa mép với cô, tôi chỉ muốn cảnh cáo cô. Cố mà diễn cho tốt vở kịch này, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đời này cô đừng hòng gặp lại mẹ nữa!”
“Chị dám!!”
“Tốt nhất cô đừng nên cho tôi cơ hội để thử! Nếu không cô có thể xem xem tôi có dám làm hay không, đương nhiên, hậu quả cô chắc chắn không chịu nổi!”
“Hạ Cẩm Hề, cô thật hèn hạ!” Tô Nhan Hề cảm thấy tức giận như muốn nổ tung. Người trước mặt này tại sao lại là chị mình? Tại sao lại là con gái của mẹ mình?
Vẻ mặt Hạ Nhan Hề vẫn lạnh lùng như trước, đưa tay sửa lại váy cưới cho Tô Nhan Hề. Bộ váy cưới này vốn thuộc về cô ta, nghĩ đến đây, trong mắt liền lóe lên vẻ oán hận.
“Tô Nhan Hề, cô nghe cho rõ. Nếu cô dám làm hỏng kế hoạch của tôi, tôi sẽ càng làm ra những chuyện hèn hạ hơn nữa. Nói không chừng tôi sẽ đưa mẹ đi đến một nơi nào đó trên trái đất này, cách xa cô ngàn dặm, để cô mãi mãi cũng không tìm được. Hoặc là, tôi sẽ giúp bà ấy được giải thoát sớm hơn, không cần phải tiếp tục sống khổ sở như vậy…..”
“Không được, Hạ Cẩm Hề cô điên rồi sao? Cô không được làm như vậy!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhan Hề tái nhợt đi, đưa tay kéo tay cô ta.
Hạ Cẩm Hề vô cùng hài lòng với phản ứng của Tô Nhan Hề, khóe miệng cô ta cong lên cười lạnh. Cô vẫn nhút nhát và sợ hãi như vậy.
“Tôi làm gì còn tùy thuộc vào biểu hiện của cô, nếu cô ngoan ngoãn gả vào nhà họ Cố, cố hết sức bảo vệ nhà họ Hạ, tôi nhất định sẽ sớm để cô gặp mẹ, nếu không…”
“Tôi đồng ý với cô! Chuyện gì tôi cũng đồng ý với cô, cô đừng động đến mẹ tôi.” Tô Nhan Hê cắn chặt môi, trong mắt hiện lên sự đấu tranh và oán giận, nhưng cuối cùng tất cả đều biến thành bất lực.
Cô thật sự rất muốn tặng cho cô ta một cái tát, nhưng cô không dám. Mẹ cô đang ở trong tay cô ta, cho dù thế nào đi nữa, cô cũng không thể lấy mẹ ra để mạo hiểm. Hậu quả đó, cô thật sự không thể nào chịu nổi.
Có điều, cô vẫn dũng cảm ngẩng đầu lên nói một câu đe dọa: “Hạ Cẩm Hề, tôi có thể đồng ý làm bất cứ chuyện gì, nhưng tôi cũng cảnh cáo cô, nếu mẹ tôi gặp bất trắc gì, tôi nhất định sẽ tự tay hủy hoại tất cả mọi thứ của nhà họ Hạ, bao gồm cả cô.”
Cô nói được thì làm được!
Hạ Cẩm Hề khẽ giật mình, có lẽ là không ngờ cô sẽ nói vậy, sửng sốt hồi lâu.
Quyết định hoán đổi thân phận có thực sự đúng không?
Trong lòng bắt đầu nảy sinh chút do dự, có điều, dù sao thì cô cũng đã đồng ý rồi mà?
Ding dong…
Đột nhiên, tiếng chuông lễ đường bắt đầu vang lên, tuyên bố đám cưới sắp bắt đầu.
Theo từng tiếng chuông vang lên, trái tim Tô Nhan Hề cũng ngày càng đập mạnh hơn, cô sắp trở thành một kẻ lừa đảo.
“Vở kịch này sắp bắt đầu rồi, tôi cũng nên đi. Tô Nhan Hề, bây giờ tôi giao thân phận của tôi cho cô, tốt nhất là cô đừng làm tôi thất vọng.”
Hạ Cẩm Hề nói xong, cười nhạt quay người rời đi.
Trong nháy mắt, phòng chờ to như vậy chỉ còn lại một mình Tô Nhan Hề.