Tổng Tài Lạnh Lùng Xin Hãy Tha Cho - Chương 5: ÁC MỘNG
Trong khi còn đang mê man thì Tô Noãn nghe thấy tiếng bước chân của ai đó và có tiếng người nói chuyện. Cô gắng gượng để tỉnh táo nhưng cuối cùng vẫn không được. Đầu cô rất đau, toàn thân cũng rã rời, cảm giác giống như bị bóng tối vây kín làm cô nhớ lại hồi còn nhỏ…
Cô lại chìm vào giấc mơ.
Chị họ đẩy nửa người cô ra bên ngoài cửa sổ, rồi cười khúc khích nói: “Cầu xin tao đi… Cầu xin tao đi, rồi tao sẽ tha cho mày.”
Cô không ngừng van xin, rồi lớn tiếng kêu cứu mạng. Cả người cô đều đã bị nỗi sợ hãi chiếm lấy.
Cơn gió lạnh ngoài cửa sổ giống như một lưỡi dao cắt vào da thịt cô, nước mắt nước mũi cứ thế mà chảy ra. Nhìn cô lúc đó thật xấu xí.
Chị họ chế giễu: “Xấu chết đi được, mày đúng là một con quái vật xấu xí!”
Tô Noãn vẫn không ngừng lớn tiếng cầu xin chị họ tha cho mình.
Nhưng cô ta lại nói: “Đồ xấu xí, mày đi chết đi!” Cô ta dùng hết sức đẩy Tô Noãn ngã xuống mặt đất…
Đau đớn. Một sự đau đớn vô cùng.
Cảm giác đó đến bây giờ Tô Noãn vẫn nhớ như in. Hoàn cảnh lúc ấy cũng không khác gì bây giờ. Cô thấy đầu đau, toàn thân mệt mỏi giống như từng khớp xương bị gãy vậy. Cô giãy giụa bất lực trong bóng tối, cô muốn gọi thật to kêu cứu nhưng lại không thể thốt lên được bất cứ âm thanh nào.
Sự tuyệt vọng đến lạnh lẽo khiến mỗi lần cô nghĩ đến nó thì chỉ muốn mình chết quách đi cho xong. Cơn ác mộng này cứ kéo dài mãi, cô không biết bao giờ nó mới kết thúc?
Tô Noãn đã từng mơ thấy những cảnh tượng như thế rất nhiều lần, và trong giấc mơ cô đều có thể tỉnh lại. Cô biết tất cả chỉ là một giấc mơ. Đó thật sự là một loại cảm giác rất kỳ lạ, hoặc ai đó sẽ thấy đó là một điều thần kỳ, nhưng đối với Tô Noãn, cô chỉ thấy đau khổ. Đó là sự dày vò mà cô phải chịu đựng, muốn tránh cũng không tránh được. Cô không biết nỗi đau này sẽ theo cô đến khi nào nữa. Hoặc có lẽ… sẽ theo cho đến lúc cô chết.
Tô Noãn muốn cười nhưng nước mắt lại không kiềm chế được mà rơi xuống.
Đây không phải là lần đầu cô khóc trong giấc mơ. Nhưng lần này không giống với những lần trước.
Cô cảm thấy hình như có ai đó đang vuốt ve khuôn mặt mình. Những ngón tay hơi thô ráp làm cho cô thấy ngứa ngứa. Những ngón tay ấy rất lạnh, hơi lạnh xuyên qua lớp da cô, đi thẳng vào trong máu thịt cô, giống như muốn đóng băng linh hồn cô vậy.
Cảm giác này làm cho cô thấy rất xa lạ nhưng lại có chút quen thuộc, dường như không lâu trước đó cô cũng đã cảm nhận thấy nó rồi.
Là khi nào vậy nhỉ?
Tô Noãn cau mày, cuối cùng cô cũng tỉnh giấc. Cô không ngừng lục lọi trong ký ức của mình, và cô nhớ ra đó chính khoảnh khắc ở trong nhà thờ.
À đúng rồi, chính là lúc chú hai cầm tay cô đặt vào bàn tay của Lãnh Tịch, lúc ấy cô cũng có cảm giác này. Lúc đó trong đầu cô còn nghĩ không biết có phải anh chàng này là một người đã chết rồi không, sao tay anh ta lại lạnh như vậy…
Một nỗi sợ hãi mãnh liệt kéo đến trong lòng Tô Noãn, cô giật mình mở mắt. Thứ đầu tiên nhìn thấy chính là đôi mắt màu đen lạnh lẽo như đêm mùa đông.
Đúng là anh ta.
“Lãnh, Lãnh, anh Lãnh …” Tô Noãn căng thẳng lắp bắp.
Lãnh Tịch rút tay lại, quan sát thật kỹ Tô Noãn, giọng điệu càng hững hờ hơn, khuôn mặt vô cảm. Anh nói: “Mấy ngày nay tốt nhất là cô nên ngoan ngoãn ở trên giường, đừng có chạy lung tung, nếu không tôi đảm bảo cô sẽ phải hối hận đó!”
“Anh Lãnh … anh có thể tìm người khác sinh con cho anh được không?” Tô Noãn cẩn thận hỏi.
Lãnh Tịch cau mày, giọng điệu vẫn lạnh lùng: “Cho tôi một lý do.”
“Dạ? Sao ạ?” Tô Noãn thầm cầu nguyện, không ngờ anh ta lại đưa ra yêu cầu như vậy nên nhất thời cô không kịp phản ứng.
Nếu như mọi khi, Lãnh Tịch chắc chắn sẽ không đủ kiên nhẫn mà hỏi như vậy, nhưng hôm nay anh ta lại có chút không bình thường. Có lẽ bản thân anh ta cũng không biết nguyên nhân là gì, giống như thật sự không hiểu tại sao chỉ là diễn kịch nhưng anh lại làm thật đến mức chiếm hữu một cô gái gầy gò yếu ớt như con mèo hoang đi lạc thế này.
Lãnh Tịch thấy mình nhất định là bị hút mất não rồi nên mới có những hành động khó giải thích như vậy.
Tô Noãn giờ đã tỉnh hoàn toàn, nhẹ nhàng nói: “Bây giờ tôi mới vừa tròn mười tám tuổi, tôi không muốn còn trẻ như vậy mà đã làm mẹ, hơn nữa… Hơn nữa, tôi vẫn muốn học tiếp. Anh Lãnh à, anh vừa đẹp trai vừa có tiền, đâu thiếu phụ nữ muốn sinh con cho anh chứ? Tôi cầu xin anh, hãy tha cho tôi được không?”
Có lẽ cô đã quá quen với nỗi sợ hãi này, cho nên mới có thể nói được nhiều như vậy.
Lãnh Tịch nhìn chằm chằm cô, không nói gì, ánh mắt sắc như dao. Anh như muốn nhìn thấu vào tâm hồn của Tô Noãn.