Tổng Tài Lạnh Lùng Xin Hãy Tha Cho - Chương 4: ĐỪNG CÓ KHÓC LÓC
Đau đớn. Nỗi đau đớn tột cùng.
Đó chính là cảm giác đầu tiên mà Tô Noãn cảm nhận được sau khi tỉnh dậy. Cô chỉ muốn ngất đi thêm lần nữa để không phải chịu sự dày vò này. Thậm chí cô còn nghi ngờ không biết có phải cô vừa bị quỷ dữ xé nát hay không nữa. Cô cố gắng di chuyển để xem chân tay mình còn nguyên vẹn không, nhưng vừa mới cử động cô liền cảm thấy đau đớn vô cùng, nước mắt cô lại vô thức chảy ra.
“Tỉnh rồi à?” Lãnh Tịch lạnh lùng nói, “Lau ngay nước mắt đi cho tôi, sau này trước mặt tôi không cho phép cô được khóc. Không thì tôi sẽ làm cho cô vĩnh viễn không khóc nổi.”
Tô Noãn chợt rùng mình, lúc này cô mới ý thức được còn có một người khác nữa ở trong phòng.
Ký ức kinh hoàng ngay tức khắc ập đến như thủy triều. Tô Noãn nắm chặt lấy chiếc chăn trên người, run rẩy cầu xin anh: “Anh hãy để cho tôi đi có được không? Tôi đảm bảo sẽ không nói chuyện ngày hôm nay cho bất kỳ ai đâu… Tôi cầu xin anh đấy, hãy tha cho tôi đi!”
Nói xong nước mắt cô lại càng chảy nhiều hơn.
Cô đau đớn, tủi nhục chỉ muốn chết đi. Mặc dù những lời nói đó chỉ để cầu xin anh, nhưng thật sự trong lòng cô cũng đã nghĩ đến nó.
“Tôi không muốn phải nhắc lại nhiều lần, tốt nhất cô hãy lau ngay nước mắt trước khi tôi nổi giận.” Lãnh Tịch lạnh giọng nói.
Tô Noãn run rẩy, không dám thách thức sự kiên nhẫn của đối phương, chỉ đành kìm nén nỗi buồn trong lòng rồi ngoan ngoãn lau nước mắt.
Lãnh Tịch rất hài lòng với sự phục tùng của cô, cho nên anh thấy tâm trạng mình tốt hơn. Anh hỏi: “Cô tên là gì, làm nghề gì?”
“Tôi tên là Tô Noãn, giờ tôi đang là học sinh.” Tô Noãn ngoan ngoãn trả lời thật. Cô không dám nói dối anh, thế lực của anh ta quá lớn, chỉ cần một ngón tay thôi cũng có thể đè chết cô. Cô không dám tưởng tượng hậu quả sẽ ra sao nếu bị phát hiện là nói dối.
Lãnh Tịch gật đầu một cách vô cảm, rồi nói: “Tôi sẽ giúp cô làm thủ tục xin nghỉ học, trước khi sinh con thì cô không được phép đi bất cứ đâu. Đợi sau này sinh con ra rồi thì cô muốn làm gì cũng được, tôi sẽ không quan tâm nữa.”
Đôi môi Tô Noãn run run, cô muốn nói gì đó xong lại thôi.
Lãnh Tịch nhận thấy điều đó nên hỏi: “Cô muốn nói gì thì nói đi, nhân lúc tâm trạng tôi đang tốt.”
Tô Noãn trộm nhìn sắc mặt của anh, trong lòng cô nghĩ biểu cảm như tảng băng kia mà cũng gọi là “tâm trạng tốt” ư? Nhưng cô cũng không dám oán trách, càng không dám phản kháng, chỉ biết ngoan ngoãn trả lời: “Không cần phải xin nghỉ học cho tôi đâu, tôi đã lấy được bằng tốt nghiệp rồi.”
Lãnh Tịch đột nhiên đưa tay ra véo cằm của Tô Noãn, nhìn kỹ vào khuôn mặt của cô, sau vài giây anh mới hỏi: “Rốt cuộc cô bao nhiêu tuổi?”
“Mười tám tuổi.” Tô Noãn rụt rè đáp.
Lãnh Tịch cau mày, trong ánh mắt anh chợt lóe lên sự khó chịu. Nhưng ngay lập tức anh khống chế lại cảm xúc của mình, vẫn thái độ lạnh lùng hỏi cô: “Cô vừa nói có bằng tốt nghiệp, là bằng cấp ba à?”
“Vâng.” Tô Noãn thầm cầu nguyện trong lòng, hy vọng con quái thú này cách xa cô một chút, đừng có suốt ngày véo cằm cô như vậy. Cô thật sự thấy rất lo sợ, nhỡ may anh ta đột nhiên lại biến thành con thú dữ thì phải làm sao?
“Sau khi sinh con, tôi sẽ cho cô đến học ở một trường đại học tốt nhất.” Nói xong anh đi thẳng ra khỏi phòng.
Tô Noãn sững lại mất mấy giây mới phản ứng lại, hóa ra anh luôn chỉ coi cô là công cụ để sinh con.
Cô mới có mười tám tuổi à! Nếu bây giờ phải sinh con chẳng phải sẽ đi tong cả một đời sao?! Như vậy tương lai sẽ không còn ai thích cô nữa chứ nói gì đến chuyện lấy chồng?
Tô Noãn nghĩ đến vậy thôi mà sợ toát mồ hôi. Cô không nghĩ được gì khác, trong lòng cô chỉ có một ý nghĩ đó là làm cách nào để Lãnh Tịch thay đổi chủ ý! Chẳng phải anh ta nói chỉ cần một công cụ để sinh con thôi sao, còn là ai thì không quan trọng? Vậy thì tại sao không thể đổi người khác chứ?
Tô Noãn ngồi dậy muốn tìm Lãnh Tịch nói cho rõ ràng, nhưng còn chưa xuống giường, cô thấy toàn thân đau đớn như bị dao cứa, đau đến mức muốn gọi cũng không được, vừa chớp mắt cô liền ngủ thiếp đi.