Tổng Tài Lạnh Lùng Xin Hãy Tha Cho - Chương 3: CÔNG CỤ SINH CON
Đôi môi nhuốm màu máu đỏ thẫm làm khuôn mặt của Lãnh Tịch rất giống một con yêu quái độc ác, cũng giống như Tu La đến từ địa ngục. Tuy nó đẹp mê hồn nhưng lại khiến cho người khác nhìn vào sẽ bị hút mất linh hồn… Nhưng cũng lạnh lẽo đến mức làm cho toàn thân người ta lạnh toát, trong chớp mắt mất đi tất cả dũng khí và chỉ muốn tìm cách trốn thoát khỏi nó.
Cảm xúc của cô hiện giờ đầy mâu thuẫn. Cô bị mất hết toàn bộ sức lực, thậm chí còn không cảm nhận được sự đau đớn ở cằm. Trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng và trong lòng cô chỉ còn lại nỗi sợ hãi.
Cô không nhớ mình đã được đưa ra ngoài nhà thờ như thế nào, cũng không biết tại sao chú hai lại cho phép mình lên xe của Lãnh Tịch… hoặc có lẽ trước mặt Lãnh Tịch, chú hai cũng sẽ không dám phản kháng. Huống chi, chú hai vẫn luôn bàng quan nhìn con gái chú ấy ức hiếp Tô Noãn.
Lãnh Tịch lái xe nhanh như bay đi thẳng về biệt thự của mình. Anh dừng xe rồi lạnh lùng nói với cô: “Cô Tô à, cô hãy đi cùng tôi vào trong để biết chỗ cô ở sau này như thế nào.”
Lúc này Tô Noãn mới quay lại nhìn. Trước mắt cô là một tòa nhà hoàn toàn xa lạ, làm cho cảm giác bất an trong lòng cô càng trở nên mãnh liệt hơn. Trực giác mách bảo cô rằng, nếu như cô đi vào, hậu quả sau này sẽ khôn lường khó đoán.
Cô lắp bắp giải thích: “À, chuyện đó… Anh Lãnh, thực ra tôi, tôi, tôi… Tôi không phải là vợ sắp cưới của anh, tôi chỉ là người thay thế tạm thời thôi…”
Sắc mặt Lãnh Tịch liền thay đổi, anh hỏi cô: “Rốt cuộc là thế nào?”
“Tô Thiển là chị họ tôi, chị ấy… Mấy ngày trước chị ấy bị tai nạn xe nên không tiện tham dự lễ đính hôn, cho nên tôi…” Tô Noãn cảm nhận rõ rệt không khí trong xe ngày lạnh đi, thậm chí cô không dám nhìn Lãnh Tịch thêm cái nào nữa, chỉ biết cúi đầu trốn tránh. Những lời cô vừa nói mới chỉ nói được nửa chừng rồi không dám nói tiếp nữa.
Cô cảm nhận được ánh mắt dò xét của Lãnh Tịch trên người cô. Ánh mắt đó giống như lưỡi dao sắc làm cô thấy ớn lạnh toàn thân, nổi cả da gà. Cô còn niệm “A di đà Phật” không biết bao nhiêu lần.
“Xuống xe!” Lãnh Tịch lạnh lùng quát.
Tô Noãn giật mình, không dám nhiều lời, vội vàng mở cửa xuống xe. Trong lúc cô đang hoảng loạn thì giẫm vào váy cưới làm cô bị ngã, đầu gối cô bị mất cảm giác. Mấy giây sau cô mới cảm nhận được sự đau đớn, cô đau quá suýt chút nữa thì khóc.
Lãnh Tịch xuống xe đi vòng qua trước mặt cô. Anh kéo cô đứng dậy và đi thẳng vào trong biệt thự.
Tô Noãn sợ hãi, khóc lóc giãy giụa: “Anh thả tôi ra! Thả tôi ra! Tôi không phải là vợ sắp cưới của anh, anh không thể đối xử với tôi như vậy!”
“Có phải hay không sẽ do tôi quyết định, không đến lượt cô nói.” Lãnh Tịch ôm Tô Noãn lên, mặc cho cô giãy giụa. Anh đi thẳng lên tầng hai rồi ném cô xuống giường của mình.
“Đừng mà…” Tô Noãn run rẩy van xin anh.
Khóe miệng Lãnh Tịch nở một nụ cười chế giễu, anh nói rõ từng chữ một: “Ai lừa tôi thì người đó ắt phải trả giá. Cô Tô à, nếu như cô đã thích mạo danh người khác đến vậy, chi bằng hãy làm đến cùng đi. Còn về phía tôi, tôi cũng đang cần một người để sinh con, còn là ai thì đối với tôi không quan trọng.”
“Tôi sai rồi… Anh Lãnh, tôi sai rồi! Tôi cầu xin anh hãy tha cho tôi!” Nước mắt Tô Noãn chảy dòng dòng.
Lãnh Tịch cau mày khó chịu, xoay người Tô Noãn lại một cách thô bạo, áp mặt cô vào gối để anh không phải nhìn thấy vẻ mặt đáng ghét kia.
Thứ anh ghét nhất trên đời chính là nước mắt và những người phụ nữ khóc trước mặt anh, anh vừa nhìn là đã thấy chán ghét rồi. Anh nhắm mắt lại và điều chỉnh cảm xúc của mình. Khi anh mở mắt ra thì trong đôi mắt ấy đã trở nên vô cảm giống như một khối băng lạnh lẽo. Sau đó, anh xé toạc chiếc váy cưới trên người Tô Noãn, để cô có thể thực hiện “chức trách” của mình.
Bây giờ thân phận của cô chính là công cụ để sinh con. Nhưng… anh thì có khác gì cô đâu? Đối với nhà họ Lãnh, e rằng ý nghĩa lớn nhất của anh cũng chỉ là duy trì nòi giống cho dòng dõi nhà họ Lãnh mà thôi.
Sự thù hận trong lòng Lãnh Tịch ngày một lớn, đôi mắt anh bắt đầu trở nên điên cuồng khát máu. Thậm chí anh còn quên mất bản thân đang làm gì, giờ anh chỉ muốn trút hết sự thù hận trong lòng. Anh giống một con mãnh thú mất kiểm soát, không chút thương xót con mồi của mình.