Tổng Tài Lạnh Lùng Xin Hãy Tha Cho - Chương 2: TU LA ĐẾN TỪ ĐỊA NGỤC
“Cháu hãy nhớ, từ nay trở đi, cháu chính là Tô Thiển! Cố gắng biểu hiện cho tốt, đừng có làm mất mặt con gái của chú!” Trước khi bước vào thảm đỏ, Tô Vĩ Bách cảnh cáo Tô Noãn.
“Vâng.” Tô Noãn đáp, rồi phải mất mười mấy phút cô mới lấy lại được tinh thần. Cô cẩn thận bước từng bước vào thảm đỏ và đứng bên cạnh người đàn ông xa lạ.
Tô Noãn lén nhìn trộm người đàn ông đó, phát hiện anh ta là một người có ngũ quan sắc sảo giống như một tác phẩm điêu khắc của Hy Lạp. Nhưng cô lại không hiểu vì sao trên khuôn mặt ấy lại không hề vui vẻ. Hôm nay là lễ đính hôn của anh ta mà, sao trông anh ta giống như đang kìm nén cơn tức giận vậy nhỉ? Rốt cuộc là ai đã chọc tức anh ta?
Chẳng lẽ… anh ta phát hiện ra cô dâu thật đã bị đổi thành người khác? Tô Noãn chợt chột dạ, đột nhiên cô cảm thấy rất lo lắng.
Tô Vĩ Bách lúc này mới nói: “Tịch à, chú giao Thiển Thiển nhà chú cho cháu đó, từ nay về sau cháu hãy chăm sóc tốt cho nó nhé…” Chú hai lấy thân phận là bố của Thiển Thiển, cầm tay Tô Noãn đặt vào bàn tay của Lãnh Tịch.
Khoảnh khắc hai người cầm tay nhau, cánh tay Tô Noãn chợt nổi da gà. Cô cảm nhận được rõ rệt sự lạnh lẽo của bàn tay đối phương. Nó xuyên qua da cô, chạy dọc theo cánh tay cô, giống như muốn đóng băng hoàn toàn trái tim cô.
Từ trước tới nay cô chưa từng tiếp xúc với ai có bàn tay lạnh lẽo như vậy. Bây giờ đang là mùa hè, cô không hiểu tại sao tay của anh ấy lại lạnh đến thế? Liệu đây có phải là bàn tay của con người không? Chẳng lẽ… lại là bàn tay của người chết mượn thể xác của anh ta để hoàn hồn? Tô Noãn bỗng chốc có những suy nghĩ lung tung. Nhưng chỉ một giây sau đó, cô liền bị Lãnh Tịch làm cho lảo đảo.
“Đi nhanh lên!” Lãnh Tịch sốt ruột nói, rồi không chút do dự kéo tay của Tô Noãn đi, gần như kéo cô đến thẳng trước mặt vị Cha xứ.
Cả đoạn đường Tô Noãn bị vấp ngã liên hồi và bị rơi mất một chiếc giày, thậm chí cô còn thấy mọi người đang cười chê mình… Cô không biết có phải mình bị ảo giác không nữa, nhưng cô cảm thấy mặt mình đang nóng rực lên. Cô hận một nỗi không tìm được chỗ nào để chui xuống cho đỡ xấu hổ.
Tuy nhiên điều mà cô lo lắng hơn đó là không biết sau này khi cô trở về có bị chú hai trách mắng không. Vì suy cho cùng, cô chỉ là người thay thế chị họ cô đứng ở vị trí này, thế nên người đang bị mọi người chê cười là chị họ của cô chứ không phải cô.
Thôi xong rồi, xong rồi… Tô Noãn càng nghĩ càng cảm thấy chắc chắn chú hai sẽ không tha cho mình, không chừng chú hai sẽ trừng phạt bằng cách cắt giảm chi phí thuốc thang chữa trị cho mẹ của cô. Vừa nghĩ đến hậu quả đáng sợ đó, Tô Noãn chỉ muốn khóc.
Lúc này vị Cha xứ bắt đầu hỏi: “Xin hỏi anh Lãnh Tịch, anh có đồng ý…”
Vị Cha xứ còn chưa nói xong, Lãnh Tịch đã ngắt lời: “Tôi đồng ý! Cô ấy cũng đồng ý! Được rồi, đừng nhiều lời nữa, nhanh chóng để chúng tôi trao nhẫn đi!”
Những lời nói và hành động thiếu kiên nhẫn của Lãnh Tịch khiến cho không khí của buổi lễ đính hôn bỗng chốc trở nên lạnh lẽo hơn. Tô Noãn nhận thấy ngay cả âm nhạc cũng trầm xuống, hơn thế, cô còn cảm nhận được ánh mắt chế giễu của những vị khách ngồi phía dưới. Nó như cái gai đâm thẳng vào lưng cô.
Mặc dù Tô Noãn chỉ là một người thế thân, nhưng ở trong hoàn cảnh khó xử như vậy cô vẫn thấy rất xấu hổ. Cô thật sự không hiểu, nếu người đàn ông này đã không muốn đính hôn thì tại sao lại tổ chức nghi thức này?
Trong bầu không khí lạnh lẽo ngột ngạt, đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Lãnh Tịch, tiến hành cho xong lễ đính hôn đi, ồn ào cái gì!”
Tô Noãn không biết người đó rốt cuộc là ai, nhưng cô nghĩ người dám nói như vậy với Lãnh Tịch chắc có lẽ là bề trên của anh ta.
Quả nhiên, những câu nói sau đó của Lãnh Tịch đã chứng minh phán đoán của Tô Noãn là đúng.
“Ha ha, bố ạ, con có làm ồn ào gì đâu… Chỉ là con quá thích cô con gái nhà họ Tô này nên mới muốn nhanh chóng làm cho xong lễ đính hôn để bọn con có thể trở thành vợ chồng thôi mà, bố không hài lòng hay sao?” Lãnh Tịch nói với bố anh bằng giọng điệu đầy giễu cợt.
Lãnh Bác Dụ hừ một tiếng và không nói thêm gì nữa.
Nghi lễ tiếp tục được tiến hành, hai người bắt đầu trao nhẫn cho nhau. Lãnh Tịch cư xử như kiểu muốn đối phó, anh hận không có thêm đôi cánh để bay đi, rời khỏi đây ngay lập tức, không biết anh ấy đang vội gì nữa. Tuy nhiên, Tô Noãn cũng không có hứng thú với suy nghĩ của nhà họ, cô chỉ hy vọng ác mộng này nhanh chóng kết thúc. Cô không muốn tiếp tục diễn vai chú hề này nữa.
Theo như nghi thức lễ đính hôn thì sau khi trao nhẫn sẽ là tiết mục chú rể hôn cô dâu. Cô vốn tưởng rằng Lãnh Tịch sẽ bỏ qua tiết mục này, nhưng không ngờ ngay lúc đó bố của anh lại cố ý nói: “Lãnh Tịch, chẳng phải con vừa nói rất thích cô Tô à, vậy sao con lại không muốn hôn cô ấy?”
Lãnh Tịch không nói gì, đột nhiên kéo chiếc khăn trùm đầu của Tô Noãn xuống ném sang một bên, còn một tay anh véo mạnh cằm cô. Anh hôn cô một cách mãnh liệt… Nói đúng ra thì là anh cắn cô chứ không phải hôn!
Sau nụ hôn cuồng nhiệt làm cô đau đến mức chảy máu môi, cô cảm nhận được đôi môi sắc lạnh như dao của Lãnh Tịch.
“Cô Tô, tôi thích cô, haha…” Sau nụ hôn đó, Lãnh Tịch thì thầm vào tai cô.
Đây không phải là tỏ tình mà là tiếng còi báo hiệu sự phản công của anh ta, cũng chính là phán quyết cho cuộc đời của Tô Noãn. Trong khoảnh khắc ấy, trong lòng cô xuất hiện điềm báo không lành. Cô cảm thấy đời này mình sẽ không thoát được lòng bàn tay ác ma đó.