Tổng Tài Lạnh Lùng Xin Hãy Tha Cho - Chương 1: LỌ LEM KẾT HÔN GIẢ
“Noãn Noãn à, ngày mai con không cần phải tham gia cuộc thi đâu, hãy đến thay chị con tiến hành hôn lễ. Con cũng biết đấy, chị của con vì bị thương ở chân mà không thể đến làm lễ kết hôn được, hơn nữa nhà họ Lãnh lại không đồng ý chuyển sang ngày khác…. Con tạm thời thay chị con đi đi.” Trong bữa ăn, người đàn ông trung tuổi vô cảm nói.
Tô Noãn sợ đến mức tay run run suýt chút nữa làm đổ bát cơm xuống đất, sắc mặt tái nhợt, run rẩy nói: “Chú hai à, kỳ thi ngày mai không phải là một kỳ thi bình thường… mà đó là kỳ thi tuyển sinh vào đại học ạ! Nếu bỏ lỡ cháu sẽ không vào đại học được ạ!”
“Thi vào đại học thì đã sao? Nếu chú và thím không nuôi dưỡng cháu thì ngay cả tiểu học cháu cũng không được học!” Tô Vĩ Bách tức giận đập mạnh đôi đũa xuống bàn, nghiêm mặt nói: “Tôi và thím của cháu đã cho cháu chỗ ăn chỗ ở, nuôi cháu hơn mười năm nay, bây giờ chỉ muốn cháu làm một chút việc nhỏ coi như đền đáp ơn dưỡng dục mà cháu lại không muốn làm ư? Nếu sớm biết cháu là loại người “nuôi ong tay áo” như vậy thì ngay lúc đầu đã không nên thương hại cháu mà nên để cho cháu chết đói ngoài đường cùng với người mẹ điên đó cho rồi!”
Tô Noãn khẽ cắn môi không dám nói gì, đôi mắt mông lung. Cô cố gắng nhẫn nại không cho phép mình khóc, nhưng tiếc là nước mắt không biết nghe lời, không thể ngăn được dòng lệ chảy ra.
“Khóc, khóc, khóc… cả ngày cháu chỉ biết khóc thôi! Đã ai làm gì cháu đâu? Tôi và thím của cháu nuôi dưỡng cháu nhiều năm như vậy, chẳng lẽ vẫn còn nợ cháu à?” Tô Vĩ Bách vẫn không ngừng quở trách cô.
Tô Noãn không muốn tiếp tục nghe những lời như vậy nữa, cô lau nước mắt và nhẹ nhàng nói: “Chú hai, cháu nghe lời chú, ngày mai cháu sẽ không đi thi nữa ạ…”
“Thế mới đúng chứ.” Vẻ mặt Tô Vĩ Bách ngay lập tức trở nên vui vẻ, rồi nói: “Thôi cháu mau đi rửa mặt đi, không được khóc nữa đâu đấy, không mai người ta cười cho.”
“Vâng.” Tô Noãn nhẹ trả lời, đứng dậy và đi vào phòng vệ sinh rửa mặt. Cô cố gắng tự an ủi mình, năm nay không thi được thì vẫn có thể ôn lại rồi sang năm thi tiếp… nhưng dù tự an ủi thế nào cô vẫn thấy rất buồn, nước mắt càng lau lại càng chảy ra nhiều hơn, làm thế nào cũng không nín được.
Cô muốn thi đỗ vào đại học, không muốn tham gia lễ đính hôn kia!
Nhưng cô đâu có lựa chọn nào khác? Ngoài việc học hành ra thì cô không biết gì cả. Nếu không có trợ cấp từ chú hai thì e rằng cô chỉ có thể đến quán cơm để rửa bát, kiếm được chút tiền miễn cưỡng đủ duy trì cuộc sống của bản thân cô, nhưng không thể gánh nổi chi phí thuốc thang cho mẹ cô. Cô không phải không thể chịu khổ, nhưng…
Nhưng làm sao có thể để mẹ cô dừng thuốc được? Nếu như dừng thuốc thì e rằng mẹ cô sẽ vĩnh viễn không có cơ hội hồi phục.
Tô Noãn mệt mỏi bám vào mép bồn rửa tay, nước mắt cô cứ thế lặng lẽ lăn dài, cô tự liên tục nói với bản thân mình: Không sao đâu, chỉ là thi đại học thôi mà, năm nào chẳng có, sợ cái gì chứ, năm nay không thi được thì sang năm thi….
Sáng ngày hôm sau, Tô Noãn bị mắng một trận chỉ vì khóc nhiều mà đôi mắt sưng húp như quả óc chó. Sau khi gặp chuyên viên trang điểm cô lại bị mắng thêm lần nữa, nhưng cô giống như một con rối ngồi cứng đơ trước bàn trang điểm, mặc cho đối phương muốn làm gì thì làm. Bây giờ trong đầu cô trống rỗng, chỉ hy vọng lát nữa mình sẽ không làm gì sai, cố gắng diễn cho xong vở kịch này, sau đó tìm một chỗ nào đó để nghỉ ngơi. Còn những chuyện khác… bây giờ cô đã không còn sức lực để nghĩ nữa.
Tuy chiếc váy cưới rất đẹp nhưng Tô Noãn mặc lên lại thấy không vừa người, vì nó được đặt làm theo kích thước của chị cô, sau khi mặc vào làm cho cô có cảm giác bất cứ lúc nào chiếc váy cũng có thể tụt xuống. Vì cô gầy hơn chị họ cô rất nhiều, vòng ngực của cô cũng nhỏ hơn vài cỡ… không phải vì chị họ cô béo mà là do cô quá gầy, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương.
Người ngoài đều cho rằng có lẽ vì cô học hành quá mệt, quá vất vả nên mới gầy như thế, nhưng chỉ có trong lòng Tô Noãn mới hiểu rõ nhất rốt cuộc là vì sao. Những năm qua, cô sống ở nhà chú hai gần như chưa bao giờ được ăn một bữa cơm no, ăn chỉ đủ để duy trì sự sống qua ngày mà thôi. Tất nhiên, chú hai không nói là không cho cô ăn no, nhưng trong bữa ăn lại luôn nói rằng là con gái phải chú ý giữ dáng, phải có dạ dày nhỏ như con chim… nhưng khi con gái của ông ta ăn cơm, sao ông ta lại không nói những câu như vậy chứ? Nghĩ đến đó, sống mũi Tô Noãn lại cay cay.
Chuyên viên trang điểm lấy kim giúp cô sửa lại chiếc váy cưới cho vừa vặn hơn, chỉ có như vậy mới miễn cưỡng khiến cho chiếc váy không bị tụt xuống, nhưng còn đôi giày thì không có cách nào để sửa lại kích cỡ cho vừa chân cô. Tô Noãn đành phải cố gắng quen với đôi giày cao gót to hơn hai cỡ so với chân cô.
Đây còn là lần đầu tiên cô đi giày cao gót nữa, kích cỡ chênh lệch quá nhiều làm cô rất khó đi lại. Tô Noãn cảm thấy bản thân mình bây giờ thật nực cười, giống như một đứa trẻ đi lấy trộm quần áo của người lớn để mặc vậy, hoặc là… giống như cô nàng Lọ Lem trong câu chuyện cổ tích.
Tất cả những thứ mà hiện giờ cô đang trải qua đều không thuộc về cô, nó giống như một giấc mơ không có thật, khi thời gian đến thì sẽ phải tỉnh dậy. Tuy nhiên, cô lại không cho rằng số mệnh của mình sẽ gặp may có được cái kết hạnh phúc như cô nàng Lọ Lem kia. Bây giờ điều cô mong muốn chỉ là hy vọng lát nữa mình sẽ không bị vấp ngã, sẽ không làm gì xấu mặt, ngoài những điều này ra thì cô không có bất cứ tham vọng gì cả.
Hôn lễ sắp bắt đầu rồi.
Tô Noãn hít một hơi thật sâu rồi bám vào cánh tay của chú hai, run rẩy bước đi…