Tình yêu xa lạ - Chương 5: RẮC RỐI ẬP ĐẾN
Trong lòng Giản Đồng vẫn còn sợ hãi, cô chưa kịp hoàn hồn thì đã gặp chuyện bất ngờ hơn. Người đàn ông xa lạ này bỗng dưng ôm eo cô.
“Aaaaaa….”
Giản Đồng hết sức kinh ngạc, từ nhỏ đến lớn ngoại trừ anh trai cô, chưa một ai dám ôm cô như vậy cả. Tiêu Hoành ngay lập tức sầm tối mặt, anh lấy tay bịt miệng cô lại:
“Im mồm. Cô điên à? Cô thật là khó hiểu. Người bình thường ngã mới hét lên, cô không ngã lại hét cái gì!”
“Anh… Anh… Xin anh bỏ tay ra.”
Tiêu Hoành nhìn bộ dạng lúc này của cô, không khỏi nghi ngờ mà hỏi:
“Này, đừng nói là vì tôi ôm eo cô nên cô mới hét lên?”
Tiêu Hoành nhìn kĩ lại một lần nữa gương mặt cô, sắc mặc cô đỏ bừng, không thể chịu được mà thốt ra:
“… Xem ra là thật rồi.” Đảo mắt một lượt, anh nở một nụ cười kì quái:” Này, đừng nói với tôi là cô chưa bao giờ được ai ôm như thế nhé.”
Tiêu Hoành cảm thấy người con gái trước mặt anh lúc này thật thú vị, cô không giống như những người con gái mà trước đây anh từng gặp. Nhìn gương mặt cô lúc này đã đỏ như một quả cà chua, anh lại càng thêm tò mò. Anh vòng tay siết chặt cô hơn, luồn những ngón tay của mình vào sâu hơn. Qua lớp áo đầu tiên, qua lớp áo thứ hai,đến lúc này, cả người anh bỗng rùng lên:
“Anh làm gì thế!”
Giản Đồng đẩy Tiêu Hoành ra. Nhưng Tiêu Hoành, anh há miệng ngạc nhiên nhìn cô:
“Eo của cô….”
Số người mà Tiêu Hoành từng ôm qua thật sự không thể đếm xuể, từ đại mĩ nhân, người nổi tiếng, người mẫu… nhưng cô là người duy nhất có chiếc eo nhỏ đến vậy, dường như bàn tay anh đã đủ bằng một nửa eo cô rồi!
“Cô….”Anh nghẹn lời:” Hóa ra đây là lí do tại sao trời nóng như vậy mà cô lại có thể mặc nhiều đến thế.”
Anh nhìn vào đôi mắt của người con gái xa lạ trước mặt, một ánh mắt ưu nhưng lại cố lờ đi, một ánh mắt như muốn biểu lộ ra thứ gì đó nhưng lại cố gắng chìm sâu xuống, khiến anh quả thực không thể diễn tả thành lời.
Phải rất nhiều năm sau đó, Tiêu Hoành vẫn không thể quên đi được ánh mắt ấy của Giản Đồng. Cô rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì, đã trải qua điều gì có thể khiến ánh mắt ấy chứa đựng biết bao điều ẩn kín như vậy?
Giản Đồng gắng sức đẩy Tiêu Hoành ra xa và chạy đi. Cô cứ chạy rồi lại ngã, nhưng cô không quan tâm, cô chỉ muốn tránh Tiêu Hoành càng xa càng tốt. Cô không muốn ai hiểu được cô đang cố giấu đi điều gì, cũng không muốn dành cho ai cơ hội được bước vào cuộc sống của cô nữa. Sau khi ra tù, cô chỉ ước bản thân có một cuộc sống bình yên, có chỗ để ngủ, có cơm để ăn, có thể tự nuôi sống bản thân. Và còn muốn được tận mắt ngắm nhìn biển xanh, nơi mà cô đã tưởng tượng đến khi ở nhà giam. Giản Đồng của hiện tại, không còn muốn gặp bất kì sóng gió nào nữa.
Tiêu Hoành rất muốn giúp đỡ cô, nhưng anh cứ tiến một bước, cô lại cố gắng lùi xa anh hơn. Anh chỉ có thể chậm rãi, bước từ phía sau và quan sát cô.
Phòng 606
Giản Đồng gõ cửa, bước vào trong, cô cảm nhận được thứ không khí khác lạ. Dưới ánh đèn mờ ảo, trên sofa là vài vị khách, ngồi kế bên là những người mẫu đang nhiệt tình tiếp rượu, cười đùa. Chỉ có duy nhất một cô gái vẫn đứng bên cạnh chiếc bàn đá thạch anh, hóa ra cô chính là Trân Mộc Mộc, cô ấy ở cùng phòng trọ với Giản Đồng, đồng thời cũng là sinh viên trường S.
“chị Giản Đồng….” Trân Mộc mếu máo gọi tên cô, khiến Giản Đồng không khỏi bất ngờ, toàn thân bỗng giật nảy lên.
Lúc này mọi ánh mắt trong căn phòng đều đổ về phía cô, Giản Đồng cúi đầu tiếp tục dọn dẹp:
“Tôi là nhân viên dọn vệ sinh được gọi đến đây.” Giọng nói cộc cằn của cô được phát ra.
Giản Đồng đã ở đây làm việc được ba tháng rồi, cô biết được không ít chuyện xảy ra ở đây. Cô chỉ là một nhân viên dọn dẹp vệ sinh, cho dù mọi người có không thích giọng nói của cô đi chăng nữa thì cũng không có ai làm hại đến cô. Nhưng Trân Mộc lại khác, cô không thể giúp gì được nên đành chọn cách tránh đi.
Giản Đồng di chuyển đến căn phòng kế bên, đây là phòng vệ sinh của phòng bao. Cô sắp xếp lại các dụng cụ vệ sinh rồi để ngay ngắn vào tủ, đồng thời cũng nhanh tay lấy ra một chiếc chổi lau và một xô nước. Trong đầu cô lúc này vẫn quanh quẩn chuyện của Trân Mộc, nghĩ đến ánh mặt cầu cứu ban nãy của cô ấy, trong lòng cô có chút không thoải mái. Cô thực sự rất muốn giúp, thế nhưng cuộc sống trong nhà giam đã dạy cho cô hiểu rõ, chỉ cần không đụng chạm đến ai, không gây sự với ai thì ắt cô sẽ được bình an. Cô không giống như Trân Mộc, cô ấy vẫn còn có gia đình, vẫn còn mang danh là học sinh trường S, nhưng cô hiện tại đã chẳng còn gì,đến một cơn gió lay nhẹ mặt cỏ cô còn chẳng dám động vào thì nói gì đến những phong ba bão táp ngoài kia. Huống chi đây còn là giúp đỡ người khác, cô sao dám động vào.Giản Đồng của hiện tại chỉ còn là một tên tội phạm cải tạo đã từng ngồi tù với số hiệu 926, vậy nên cô chọn cách lờ đi để bảo vệ chính mình.
“Hát một bài đi, hát xong tôi sẽ cho cô đi.” Một người đàn ông ra lệnh cho Trân Mộc.
Giản Đồng ngẩng đầu nhìn về phía Trân Mộc, cô cắn chặt môi, ánh mắt sợ sệt lộ rõ:
“Tôi không…..”
Chiếc chổi lau trong tay Giản Đồng cầm không chắc, vô tình chạm vào giày của Trân Mộc. Trân Mộc giật nảy mình nhìn cô. Giản Đồng ngẩng đầu nhẹ nhàng xin lỗi:
“Xin lỗi, do tôi sơ ý chạm vào giày của cô.”
Mọi ánh mắt hướng về phía hai người. Bỗng bên tay Giản Đồng vang lên tiếng gào đầy căm hận của Trân Mộc:
“Tôi không phải là gái phòng bao, tôi không hát, tôi chỉ là một nhân viên bưng nước rót trà thôi!”
Vì sao Trân Mộc lại làm như vậy cô không rõ, nhưng nếu cô là Trân Mộc, cô cũng sẽ không chịu sự cười nhạo của đám con nhà giàu này chỉ vì một bài hát trong căn phòng VIP này, thân phận của mỗi người đều như nhau, vậy tại sao đám người này lại có thể lấy một cô nhân viên phục vụ ra để làm trò đùa như vậy?
Trân Mộc là một cô gái xinh xắn đơn thuần, bắt cô hát để làm thú vui cho người khác là đang xúc phạm danh dự của cô. Nhưng nếu không hát, đám người này cũng sẽ không bỏ qua cho cô. Giản Đồng lúc này cũng chẳng thế giúp cô được nữa, cô nghĩ rằng phải nhanh chóng lau dọn sạch sẽ rồi rời đi, nếu không người tiếp theo sẽ là cô. Ở cái nơi quỷ quái đáng sợ này, rời xa được một bước là an toàn được vạn bước rồi.
“Cái gì? Cô khá quá nhỉ?” Lần này, họ đổi sang một trò đùa khác, một trong đám người đó gọi lớn lên:” Không hát ư? Được, vậy thì uống hết chai rượu trên bàn, cô có thể đi.”
“Tôi không uống! Tôi cũng không phải là gái tiếp rượu!”
“Hahaha, không uống?” Giọng cười càng ghê rợn hơn. “Vậy thì e rằng cô không uống là không được rồi. Đến Đông Hoàng làm việc, đừng nói là phục vụ mà kể cả là nhân viên dọn vệ sinh cũng phải nghe lời khách, rõ chưa?”
Giản Đồng nghe thấy nhắc đến bốn chữ” Nhân viên vệ sinh”, tim cô như sắp rơi ra ngoài, cảm nhận được một dự cảm không lành.
“Này, bên kia,đúng, là cô. Cô dọn vệ sinh, có đúng không?”