Tình yêu xa lạ - Chương 4: GIẢN ĐỒNG GẶP “VỤNG TRỘM"
Thấm thoắt đã được ba tháng kể từ ngày Giản Đồng làm việc ở đây.
Màn đêm buông xuống, cả khu phố bắt đầu trở lên nhộn nhịp, đèn lồng được trang trí ở khắp nơi, mang lại cảm giác động lòng người. Giản Đồng vừa dọn dẹp sạch sẽ một phòng rượu, tay chân cô nhanh nhẹn, phối hợp nhịp nhàng. Cô lấy lọ xịt thơm, nhấn vài cái rồi đặt lại vào góc phòng. Đi đến căn phòng cuối cùng, cô sắp xếp lại mọi thử ngay ngắn, ngăn nắp mới ngồi xuống. Đây cũng chính là nơi để dụng cụ dọn dẹp vệ sinh của cô, cũng là nơi duy nhất cô có thể tạm nghỉ sau khi đã mệt nhoài.
Giản Đồng ngồi ngây người ở đó, ánh mắt cô bỗng hướng lên bầu trời, hóa ra đây chính là những gì mà Trầm Tu Cẩn đã sắp đặt cho cô. Cô của hiện tại chẳng còn dáng vẻ , ngoại hình, học lực xuất sắc, cô đã mất hết tất cả. Giờ đây cô chỉ còn là một nữ công nhân dọn vệ sinh và còn là một kẻ đã từng phạm tội!
Phía bên kia đường phảng phất tiếng gọi lại của ai đó, hóa ra một tên bảo vệ đang gọi cô. Một kẻ có gương mặt đáng sợ, bặm chợn, có thể mắng chửi cô bất cứ lúc nào, thậm chí là đánh cô!
“Giản Đồng, ra đây, tầng 6 phòng vip606.” Người đàn ông liên tục thúc giục cô: ” Nhanh lên, chậm chạp quá.”
Giản Đồng vẫn luôn là người trầm ngâm ít nói, bắt cô làm gì thì cô sẽ làm. Cho dù có ai bắt nạt cô, cô cũng không phản bác. Vậy nên mỗi khi ai tâm trạng không tốt, đều sẽ tìm đến Giản Đồng để làm dịu bớt.
“Phòng bao sẽ có người dọn dẹp riêng. Khách nôn ra thì đến tìm chị Luna, bảo chị ấy đến dọn dẹp.”
Điều Giản Đồng nói ra ai cũng rõ, nhưng những người kia luôn muốn đổ sang cô. Người bảo vệ ban nãy lập tức trợn mắt với cô:
“Cô dám cãi ư? Để chị Luna làm việc bẩn thỉu ấy ư?
Chị ấy không thể, nhưng Giản Đồng nhất định phải làm được. Bọn họ dường như không quan tâm đến cô sẽ nghĩ ra sao, cũng chẳng để ý đến việc sẽ làm tổn thương cô. Quả nhiên, Giản Đồng không đáp trả lại, cô “ừ” nhẹ một tiếng, nắm lấy các vận dụng cần thiết, trùng mắt xuống rồi rời đi. Khi cô vừa bước vào thang máy, người đàn ông khi nãy lại đẩy cô ra, ánh mắt khinh thường, cố ý kiếm chuyện với cô:
“Cô làm gì thế? Leo thang bộ đi, ngay tầng 6 thôi, giảm cân đi.”
Giản Đồng trước giờ không hề béo, chỉ là cô mặc trên người một lớp quần áo khá dày. Tên bảo vệ đó là thế, hắn luôn kiếm cớ để gây sự với người khác để đánh nhau, chỉ có điều với cô, hắn không thể làm như vậy. Tiếng cửa thang máy đóng lại, Giản Đồng rảo bước về phía cầu thang an toàn. Đây là nơi thoát hiểm của cả tòa nhà nên vô cùng im ắng. Ở đây chỉ trừ khi phải chạy trốn hay những lúc nguy cấp ra, thì còn là nơi để “vụng trộm”.
Giản Đồng từng bước, từng bước leo lên cầu thang, Dừng bước ở tầng năm, cô bỗng nhiên nghe thấy tiếng rít rít của ai đó truyền đến tai, kèm theo tiếng thở dốc, rên rỉ. Nhịp tim cô đập mạnh, ngước mắt nhìn lên, cô nhìn thấy bóng hình người nam đang đẩy mạnh người phụ nữ về phía sát tường, động tác ân ái, tình tứ. Theo phản xạ, Giản Đồng lùi bước, cô nhấc nhẹ gót chân, từ từ chậm rãi xuống lầu thì không may, hai chân cô vấp vào nhau, Giản Đồng khẽ kêu lên. Người đàn ông kia ngay lập tức dừng lại,nhìn về phía cô, anh ta quát lớn lên:
“Đứng lại.”
Giản Đồng sợ hãi, cô không muốn gây chuyện, cũng không muốn gặp rắc rối, cô quay người lại, vội vàng cúi gập người xuống xin lỗi:
“Chào anh, tôi xin lỗi vì đã làm phiền. Tôi được phân công đến dọn dẹp phòng 606, nhưng không may lại gặp anh đúng lúc này, mong anh tha lỗi.”
Ánh mắt người đàn ông bỗng lóe lên một tia thích thú, khóe miệng nhếch lên hỏi cô:
“Cô là nhân viên vệ sinh sao? Trẻ thế này ư? Nào nào, lại đây.”
Giản Đồng do dự vài giây, rồi nhấc chân tiếp tục đi lên. Người phụ nữ lúc nãy cô cũng đã nhận ra, cô ấy tên là Trân Trân, là người mẫu mới đến. Trân Trân thấy người đàn ông này vào đây liền đi theo. Đi được vài bước, ông ta bỗng nhiên dừng lại, nói với Trân Trân:
“Tôi dắt cô ấy, không phải dắt cô, cô không cần đi theo.”
Trân Trân ngay lập tức õng ẹo, nũng nịu:
“Anh Tiêu, anh đúng là không thương người ta…..”
“Xoẹttt..” một tờ giấy được rút ra, người được gọi là “anh Tiêu” đó nheo nheo mắt cười:
“Bây giờ đã đi được chưa?
Ánh mắt Trân Trân sáng lên, nhận lấy tờ phiếu rồi ngọt giọng cảm ơn.
Giản Đồng có thể thấy rõ ánh mặt của người đàn ông đó nhìn về Trân Trân, một ánh mắt mỉa mai, khinh thường. Dường như cảm nhận được ánh nhìn của Giản Đồng về phía mình, Tiêu Hoành vội vàng nhếch lại đôi mắt, trìu mến hỏi cô:
“Sao? Thích tôi rồi à?”
“Hả”
Cơ thể cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn của hắn ta đứng gần cô khiến cô càng bé nhỏ. Hắn chớp chớp đôi mắt rồi cúi người, ghé sát vào tai cô:
“Thật sự thích tôi rồi sao? Thích tôi hay là thích tiền của tôi đây?”
Giản Đồng cảm nhận được hơi thở của anh bên tai mình, hai tai cô nóng bừng lên. Theo phản xạ, Giản Đồng lùi về phía sau một bước, nhưng do quá sợ hãi cô bỗng mất thăng bằng, theo đà ngã xuống đất. Ngay lúc đó,một cánh tay to lớn bỗng đưa ra, ôm chặt cô vào lòng