Tình yêu xa lạ - Chương 3: RA TÙ
Ba năm sau…
Cửa chính của nhà giam nữ thành phố S mở ra, không lâu sau, một người con gái chậm rãi đi ra.
Trên người cô là bộ váy trắng của ba năm trước, cô bước từng bước ngắm nhìn mọi cảnh vật xung quanh, trên tay cô là một chiếc túi nhựa màu đen đựng ba mươi mốt đồng kèm theo chứng minh thư nhân dân của cô.
Giữa cái nóng oi ả của mùa hè, lê đôi chân trên con đường đầy sỏi đá, bắt gặp hàng nghìn ánh mắt hiếu kì đang nhìn về phía mình. Nhiệt độ hôm nay là ba mươi ba độ, toàn thân cô đổ mồ hôi nhễ nhại, lấp sau chiếc váy trắng là một làn da nhợt nhạt, đầy vết thâm tím. Thậm chí ngay cả trên mặt cô, một vết sẹo khoảng 3cm kéo dài bên gò má, đáng thương vô cùng.
Xe bus cuối cùng cũng đến, cô rút ra từ trong chiếc túi nhựa đen một đồng xu, bỏ vào hòm. Tài xế dành cho cô một cái nhìn khinh bỉ, trên chiếc xe trở đầy phạm nhân này, có ai là người tốt không? Người phụ nữ ấy dường như không quan tâm đến ánh mắt ấy, cô di chuyển về phía cuối cùng của xe, chọn một góc khuất và ngồi xuống.
Xe bắt đầu dịch chuyển, suốt dọc đường, cô chăm chú ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ. Ba năm rồi, mọi thứ đều đã thay đổi thật rồi. Chiếc xe chạy đến một khu phố sầm uất và náo nhiệt, cô đưa mắt nhìn quanh một lượt, cô chợt nhận ra cô không có nơi nào để trở về nữa. Nhà họ Giản không đón tiếp cô, bạn bè cũng chẳng còn ai quan tâm đến cô, lòng cô nặng trĩu.
Cô lại một lần nữa mở chiếc túi bóng đen ra, kiểm tra thêm một lượt nữa, tự nhủ với số tiền ít ỏi trong tay, cô hoàn toàn không thể duy trì cuộc sống. Bỗng nhiên cô nhìn thấy bên đường có một bức quảng cáo rất lớn được đặt ở đó, cô lập tức thông báo cho tài xế xe:
“Tôi muốn xuống xe, làm ơn giúp tôi mở cửa.”
Trải qua cuộc sống khó khăn trong nhà giam, giờ đây cô đã mất đi vẻ kiêu ngạo vốn có của mình, chẳng còn là những lời lẽ ngang ngược của một cô gái ngày nào, cô đã biết hạ giọng xuống nhẹ nhàng và lịch sự đối thoại với người kia. Tài xế xe mở cửa, cô không quên cảm ơn, nhanh chóng bước xuống. Cô di chuyển đến trước tấm biển quảng cáo, nhìn lướt qua một lượt, ánh mắt cô chú ý đến dòng chữ “nhân viên vệ sinh, bao ăn bao ở”. Đây là khu vui chơi giải trí quốc tế Đông Hoàng, cô len chân giữa dòng người tấp nập rồi đi vào trong. Hơi lạnh từ điều hoa phả ra khiến cả người khẽ rung nhẹ, cô đi đến trước bàn quản lý, trên ghế là một người phụ nữ với khuôn mặt khó chịu, không kiên nhẫn mà hỏi cô:
“Tên.”
“Giản Đồng.”
Một giọng nói ồm ồm được phát ra, người phụ nữ trước mặt cô chỉ suýt chút nữa đã làm rơi chiếc bút trong tay mình,ngạc nhiên hỏi cô
“Giọng nói của cô tại sao lại khó nghe vậy?”
Cuộc sống cực khổ trong trại giam đã khiến Giản Đồng dần dần trở nên vô cảm, cô đã quá quen với việc bị người khác chế giễu và châm chọc, lúc này đây cô cũng chẳng hề tức giận, cô đáp:
“Bị bỏng.”
Người quản lý trước mặt cô hết sức kinh ngạc, nhìn thẳng vào đôi mắt của Giản Đồng như đang lục tìm đáp án:
“Hỏa hoạn?”
“Vâng, hỏa hoạn.”
Nói xong cô liền cụp mắt xuống. Đúng là hỏa hoạn, chỉ có điều là do có người cố ý gây ra cho cô.
Quản lý cũng không hỏi cô nhiều nữa, chau mày rồi nhẹ giọng nói:
“Khó quá, Đông Hoàng không giống như những khu giải trí khác, khách đến đây đều không phải là những người bình thường.”
Đây quả thực không phải là nơi mà ai cũng có thể tiêu tiền được, vậy nên đến phục vụ cũng có những yêu cầu đặc biệt. Bà ta lại lướt nhìn Giản Đồng một lượt, cô mặc một chiếc váy ngả màu, khuôn mặt đầy vết thâm tím, cô như vậy sao lại dám tới đây xin việc. Bà ta đứng dậy, xoa xoa tay, tỏ ý không muốn nhận cô, quay người bước đi rồi nói:
“Cô như vậy kể cả phục vụ cũng không được nhận.”
“Tôi muốn làm nhân viên dọn vệ sinh.”
Quản lý ngay lập tức dừng chân, bà xoay người lại, không tin vào mắt mình, bà gằn giọng nhấn mạnh:
“Tôi làm ở đây được mười năm rồi cũng chưa hề gặp một cô gái nào mới hơn hai mươi tuổi mà có thể chịu cực khổ làm nhân viên dọn vệ sinh cả.”
Tất cả nhân viên vệ sinh cũng như bảo vệ ở đây đều đã ngoài bốn mươi tuổi, công việc ở đây lại vô cùng vất vả nên không khỏi lấy làm lạ. Cuộc sống đầy rẫy những khó khăn, ở đây cũng vậy, mỗi công việc là một trận chiến, ai ai cũng phải cố gắng chiến thắng công việc của bản thân. Đối với một cô gái mới ngoài hai mươi tuổi, thậm chí còn chưa được nếm thử khó khăn của cuộc sống thì sao có thể vượt qua nỗi cực khổ này?
“Nếu có thể bán thân, tôi cũng nguyện dâng tấm thân này. Nhưng tôi lại không dám làm như vậy, nên chấp nhận bỏ sức lao động ra để kiếm tiền.”
Cô đã chẳng còn gì trong tay, không nơi để đi, không chốn để về. Trên người cô lúc này chỉ còn lại con số 926 luôn đi theo cô. Đôi mắt cô trũng xuống, gặng cười cho số phận đáng thương của mình.
Quản lý ngạc nhiên, bà không nghĩ rằng một cô gái mới chỉ hơn hai mươi tuổi lại có thể nói ra những lời này. Vội vàng ngồi xuống, bà đặt bút điền vào đơn xin của Giản Đồng:
“Giản Đồng? Giản trong đơn giản, Đồng trong đồng thoại.”
“Đúng.”
“Không đúng. Đã đặt tên cho cô như vậy cha mẹ cô nhất định là rất yêu cô mới phải chứ.” Người quản lý thắc mắc nhìn cô.
“Tôi không có gia đình.” Hai mắt cô nhòe đi.
Yêu cô ư? Yêu cô mà không hề tin tưởng vào cô, lúc cô bị vu oan cũng không một ai đứng ra che chở và bảo vệ cô, cũng không một cuộc điện thoại, không một lời hỏi thăm nào dành cho cô trong trại giam. Quả thật, rất yêu cô.
Người quản lý nhìn vào ánh mắt cô, cũng không hỏi nhiều nữa, liền đứng dậy:
“Được rồi, đưa chứng minh thư của cô lại đây.”
Bà ta đứng dậy, đi vài bước rồi bỗng nhiên dưng lại, quay người về phía cô:
“Cô có biết tại sao tôi lại nhận cô không Giản Đồng?” Không để cô trả lời, tiếp tục nói:”Có một câu nói của cô mà tôi rất thích. Có thể bán thì sẽ bán, nếu không thể đành chấp nhận làm tốt việc mình có thể làm. Thật ra có rất nhiều người đã hơn tuổi cô họ cũng chưa thể nhận ra được đạo lý này, điều này chứng tỏ họ chưa nhận ra được giá trị của bản thân. Còn cô, cô là một người hiểu rõ bản thân mình hơn bất cứ ai, vậy nên tôi tin chắc rằng, cô sẽ làm tốt công việc của mình.”
Nói đến đây, người quản lý bỗng nheo mắt lại rồi nhấn mạnh:
“Giản Đồng, Đông Hoàng không phải là khu vui chơi tầm thường.”
Giản Đồng từ tốn trả lời:
“Tôi biết giọng nói của tôi khó nghe, xin hãy yên tâm tôi sẽ không tùy tiện mở miệng đâu.”
Người quản lý gật đầu hài lòng, bình thường bà ta luôn tỏ ra rất nguy hiểm, đã bước chân đến Đông Hoàng đều sẽ phải chuẩn bị tinh thần thật tốt. Nhưng hôm nay, cô gái nhỏ nhắn này đã khiến bà phá lệ. Ở cái chốn xô bồ, hào nhoáng và hỗn loạn này, một khi đã bước chân vào thì phải học được “Quy tắc”.
“Vậy quản lý…. tôi không có chỗ ở.” Cô e dè hỏi.
Bà ta gằn giọng:
“Từ nay gọi tôi là chị Mộng. Sau đó rút điện thoại ra, lớn giọng nói: ”Giang, cậu đến đây một lát, tôi vừa tuyển thêm một nhân viên vệ sinh, cậu dắt cô ấy đến phòng ở của nhân viên.”
Tắt điện thoại rồi quay ra buông một câu với Giản Đồng rồi rời đi:
“Ngày mai bắt đầu đi làm.”
Cầm trong tay tờ giấy thông báo, Giản Đồng thở nhẹ. Cuối cùng đêm nay, cô cũng không phải ngủ ngoài đường rồi.