Tình yêu xa lạ - Chương 1: ĐƯA CÔ VÀO NHÀ GIAM
“Không phải tôi, các người phải tin tôi.” Ánh mắt ngang ngược của Giản Đồng nhìn chằm chằm về phía những người ở trong xe. Ngoài trời, mưa xối xả như trút nước vào, cửa kính xe đã mờ đi nhưng thấp thoáng vẫn có thể nhìn thấy những khuôn mặt lạnh lùng ở phía trong xe. Đứng cạnh xe, Giản Đồng run rẩy, cô cố gắng hét thật to:” Trầm Tu Cẩn, xin hãy nghe tôi”
Cửa xe bất chợt được mở ra, Giản Đồng chưa kịp vui mừng thì đã bị một lực rất mạnh từ phía ai đó kéo cô lên xe. Cô theo đà đổ nhào lên người anh, chiếc áo sơ mi trắng tinh vô tình bị ướt thành một mảng.
“Trầm Tu Cẩn, tôi không phải là người đã hại Vi Minh…” Giản Đồng chưa kịp nói hết thì một bàn tay khác đã giữ chặt cằm cô, trên đầu bỗng vang lên một giọng nói trầm thấp kèm theo mùi hương thuốc lá nhàn nhạt tỏa ra từ phía anh:” Cô thích tôi đến vậy sao?”.
“Cái gì?” Giản Đồng không tin nổi vào tai mình, cả thế giới đều biết cô thích anh, tại sao bây giờ anh lại hỏi cô như vậy?
Anh vẫn giữ chặt cằm cô, anh duỗi thẳng người cô ra rồi ôm cô vào lòng. Gò má cô vẫn lạnh ngắt vì mưa bỗng dưng được chạm vào lồng ngực ấm áp của cô, Giản Đồng bị đôi mắt hiền dịu của anh làm say đắm, mê hoặc. Lúc này bên tai cô chỉ còn văng vẳng lại một câu nói:” Có lạnh không?”
Người đàn ông ấy bỗng dưng đẩy phắt người cô dậy, cả người anh phát ra một luồng khí lạnh, anh hỏi cô:” Giản Đồng, cô thích tôi đến vậy? Thích đến nỗi không ngại mà sát hại Vi Minh?”.
Như một gáo nước lạnh đổ ào vào mặt, trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, khoảnh khắc ấy khiến cô bừng tỉnh, miệng nở một nụ cười đau khổ. Hóa ra sự dịu dàng mà người đàn ông này trao cho cô khi nãy chỉ là sự giả dối, điều anh muốn chính là khiến cô thừa nhận cô đã hại chết Vi Minh.
“Tôi không bao giờ có ý định muốn hại chết Vi Minh…” Cô thật lòng giải thích.
“Đúng, cô không thể tự tay giết cô ấy vì thế nên cô đã bỏ tiền để thuê mấy thằng khốn đó cưỡng hiếp cô ấy.” Sự tức giận trong anh càng trở nên mạnh mẽ, không đợi Giản Đồng thêm nữa, anh dùng cánh tay to lớn của mình xé toạc quần áo trên người cô.
“Aaaa…!”
Chưa kịp dừng tiếng, Giản Đồng đã bị Trầm Tu Cẩn đẩy ra khỏi xe, cô ngã nhào ra. Tiếng mưa quá lớn nhưng vẫn phảng phất tiếng ai đó, anh giận dữ gào lớn:
“Giản Đồng, cô đã đối xử với Vi Minh thế nào thì tôi sẽ đối xử với cô thế đó, cảm giác quần áo bị xé rách có thích không?”
Giản Đồng ngẩng đầu lên, cô không thể tin được những gì vừa xảy ra. Ánh mắt cô hướng về phía người đàn ông ở trong xe, anh rút ra một chiếc khăn, chậm rãi lau từng ngón tay mình rồi nói:” Cô Giản, tôi rất mệt, mời cô về cho.”
“Trầm Tu Cẩn! Xin anh hãy nghe tôi, tôi thật sự….”
“ Cô Giản muốn tôi nghe cô không phải là không được, nếu cô chịu quỳ trước biệt thự nhà họ Trầm, đợi tâm trạng tôi tốt lên rồi, tôi sẽ cô mười phút giải thích.” Ánh mắt anh lãnh đạm lướt qua người cô.
Cửa xe được đóng lai, một chiếc khăn rơi ra bay bay trước mặt đã ướt đẫm nước mưa của Giản Đồng. Cô cúi đầu nhặt chiếc khăn ấy lên, nắm chặt trong lòng bàn tay của mình.
Xe cuối cùng đã đến biệt thự nhà họ Trầm, trước mặt cô lúc này là cổng lớn của biệt thự, không chút nể nang mà đóng chặt.
Trong mưa, gương mặt Giản Đồng nhợt nhạt, cô đứng đó một lúc rồi rảo bước đến phía ngoài của biệt thự, chậm rãi cúi người xuống, cuối cùng đầu gối cô cũng đã chạm xuống nền đất. Cô quỳ. Không phải vì cô muốn chuộc lỗi mà vì Vi Minh là bạn thân của cô, bạn cô mất rồi nên cô muốn được quỳ lạy cô ấy. Cô chấp nhận quỳ còn là vì muốn xin mười phút của anh, cô mong anh sẽ nghe cô.
Quần áo trên người đã bị xé rách tả tơi, miễn cưỡng che đi những bộ phận quan trọng trên người cô. Hai tay cô ôm lấy người vì lạnh, nhưng lưng cô vẫn thẳng. Cô kiêu ngạo, dù cho có phải quỳ xuống thì cô cũng nhất định phải kiên trì đến cùng. Đây chính là sự tự tôn làm nên con người của Giản Đồng! Cô ngang ngược quỳ xuống chỉ để xin một cơ hội giải thích, việc cô không làm cô nhất định sẽ không nhận!
Nhưng, cô sẽ có cơ hội này thật sao? Cô sẽ được giải thích rõ ràng đúng không? Sẽ có người chịu lắng nghe cô chứ? Hàng loạt câu hỏi hiện ra trong đầu cô mà chưa hề có đáp án.
Mưa mỗi lúc một to, chưa hề ngớt đi một chút nào.
Một đêm trôi qua.
Mặc cho mưa hối hả trút xuống, Giản Đồng vẫn cứ quỳ ở trước cửa biệt thự nhà họ Trầm.
Cô đã quỳ ở đó một đêm rồi.
Trời cuối cùng cũng sáng, sau một đêm tĩnh mịch thì biệt thự đã thấy có bóng người đi lại.
Từ trong vườn xuất hiện một ông lão với mái tóc trắng bạc đầu, tay cầm chiếc ô đen, ông chính là quản gia của nhà họ Trầm. Hai tiếng lạch cạch được phát ra, cửa chính được mở rộng. Giản Đồng cuối cùng cũng đã có chút cử động, cô từ từ ngẩng đầu lên. Người quản gia đứng trước cánh cổng lớn, ông nở một nụ cười nhạt, ông nói:
“Cô Giản, cậu Trầm mời cô rời khỏi đây.” Mái tóc của ông quản gia được chải chuốt kĩ lưỡng, được chăm chút cẩn thận giống như những sợi cỏ ngọn cây trong khuôn viên nhà họ Trầm, ông vứt ra trước mặt Giản Đồng một bộ quần áo.
Giản Đồng run rẩy đưa đôi tay đã lạnh cóng của mình nhận lấy rồi mặc lên người. Đôi môi tái nhợt của cô mấp máy, phát ra giọng nói khàn khàn nhưng rất kiên định: “ Tôi muốn gặp anh ấy.”
Ánh mắt của ông quản gia không rời đi, ông dõng dạc truyền lại lời của Trầm Tu Cẩn: “ Sự xuất hiện của cô Giản đã làm ô nhiễm đến cả biệt thự, vì vậy chúng tôi không muốn cô tiếp tục ở lại đây nữa, mời cô về cho.”
Từ khi xảy ra sự việc, Giản Đồng luôn cố gắng thể hiện bản thân mình vô cùng mạnh mẽ, nhưng lúc này đây, chắc có lẽ cô đã không thể cố gắng hơn được nữa. Bờ vai cô run lên, trái tim cô như bị ai đó cứa sâu.
Giản Đồng nhắm chặt mắt lại, dưới cơn mưa lớn, cô bật khóc. Những giọt nước mắt mặn đắng từ từ tuôn ra, hòa vào với vị lạnh của nước mưa, cô đau khổ đến tận cùng. Ông quản gia nhìn cô bằng một thứ ánh mắt vô tình mà xa lạ, Giản Đồng mở to đôi mắt của mình, ngước lên nói với ông quản gia:
” Hạ quản gia, cho dù bác có nghĩ thế nào thì cháu vẫn muốn nói cháu không hề thuê mấy tên khốn đó để hãm hại Vi Minh. Dù cho bác có hận cháu đi chăng nữa, cháu cũng không thể tiếp tục chịu đựng những lời oán trách này thêm một lần nào nữa.”
Giản Đồng tuy rằng đã quá mệt nhưng cô vẫn cố gắng nói rõ ràng từng câu từng chữ một. Cô đã chịu đựng quá lâu cho những điều mình không hề làm ra. Ông quản gia cuối cùng cũng có chút phản ứng, ông nhăn mày, nhìn cô bằng ánh mắt đầy oán hận:
” Vi Minh là con gái tôi, từ nhỏ đến lớn nó luôn là một đứa trẻ ngoan ngoan nghe lời, nó chưa bao giờ đặt chân đến quán rượu hay những nơi hỗn loạn dơ bẩn ấy, vậy mà bỗng dưng nó lại ở trong tay lũ khốn ấy, bị chúng hại chết. Cô Giản, chúng tôi đã điều tra thông tin của cô, trước khi sự việc xảy ra nó đã gọi điện cho cô, nó cũng đã gửi cho cô một đoạn tin nhắn viết rằng nó đã đến nơi, còn cô ở đâu? Nếu cô nói cô vô tội, vậy những tin nhắn đó có ý nghĩa gì?”
Ánh mắt của ông quản gia cay độc nhìn chằm chằm về phía Giản Đơn, giọng nói của ông càng giận dữ hơn:” Thứ cô giết hại không phải là một con vật, nó là một con người! Ai cũng biết cô thích cậu Trầm, nhưng trong trái tim cậu ấy chỉ có mình con gái tôi-Vi Minh. Cô vì ganh ghét ghen tị với nó nên đã ra tay sát hại nó. Con gái tôi giờ đây cũng đã chết rồi, vậy mà cô vẫn còn ở đây mà ngụy biện!”
Giản Đồng không thể nói ra lời nào được nữa. Hạ Vi Minh là con gái của Hạ quản gia, là người mà Trầm Tu Cẩn vô cùng yêu thương. Còn cô Giản Đồng lại chỉ là một người âm thầm đơn phương thích Trầm Tu Cẩn. Bây giờ thì tốt rồi, Hạ Vi Minh đã chết, cô bỗng nhiên trở thành kẻ ra tay sát hại.
“Mời cô Giản rời khỏi đây.” Ông quan gia nói thêm: ” Đúng rồi, cậu Trầm có nhờ tôi chuyển tới cô một câu hỏi: cô Giản, tại sao người chết không phải là cô?”.
Khắp người cô run rẩy, cô như không thể trụ vững thêm nữa, trái tim cô truyền đến một cảm giác đau đớn đến tột cùng, như sắp vỡ ra thành trăm mảnh. Ông quản gia quay người rời đi, khóe miệng ông cong lên, nét mặt ông hờ hững nhưng đầy căm hận. Vi Minh- con gái ông là do Giản Đồng hại chết, ông không chỉ đau đớn mà còn hận cô đến tận xương tủy!
Giản Đồng ôm lấy hai đầu gối của mình, run rẩy đứng dậy. Hai chân cô đã không còn cảm giác gì nữa, cô ngã xuống nền đất lạnh lẽo, trong đầu cô quanh quẩn một câu nói: Tại sao người chết lại không phải là cô?
Tầng hai của biệt thự nhà họ Trầm, một người đàn ông với dáng hình cao lớn, bờ vai rộng lớn rắn chắc. Trên người anh khoác một chiếc áo choàng đen dài, anh lặng lẽ đứng bên cửa sổ, gương mặt anh lạnh lùng dõi theo một bóng hình trong cơn mưa.
“Cậu Trầm, những gì cậu giao tôi đã truyền đạt tới cô Giản rồi.” Sau khi đuổi Giản Đồng đi, ông quản gia di chuyển tới trước cửa sảnh lớn.
Trầm Tu Cẩn lắc nhẹ ly rượu vang, sau khi nghe xong lời của quản gia, anh thu lại ánh mắt của mình đang rơi trên người Giản Đồng, lạnh lùng ra lệnh:
“Thông báo với tất cả người nhà họ Giản, tôi muốn từ nay nhà họ Giản không có ai tên Giản Đồng nữa.”
“Vâng.”
“Thứ hai, thông báo với trường S, trường S sẽ không còn là trường học của Giản Đồng nữa, cô ta đã gây rối trong phạm vi trường học, chính thức bị đuổi học.”
“Vâng.”
“Điều cuối cùng, đưa cô ta vào nhà giam”. Trầm Tu Cẩn lạnh nhạt nói.
Ông quản gia nghe xong bỗng giật mình ngẩng đầu,kinh ngạc:”Cậu Trầm?”
“Giết người phải đền mạng, mua chuộc người khác cũng là có rắp tâm muốn hại người. Đưa cô ta vào nhà giam, cho cô chịu ba năm sống trong tù ngục. Sao? Hạ quản gia thấy tôi làm thế là không đúng sao?” Ba năm tù mà Trầm Tu Cẩn dành cho Giản Đồng vẫn còn quá nhẹ, nhưng hiện tại không có đủ chứng cứ, anh không thể khiến cô chịu lâu hơn được.
“Không, cậu Trầm làm thế là rất đúng, cảm ơn cậu…..” Hai mắt ông quản gia rưng rưng, bỗng nhiên bật khóc:” Nếu như không có cậu thì tội ác mà Giản Đồng gây ra cho Vi Minh sẽ bị cho qua. Hơn nữa cô ta lại là người nhà họ Giản, tôi khó có thể động vào, cảm ơn, cảm ơn cậu rất nhiều..”
Trầm Tu Cẩn quay người, anh lại một lần nữa kiếm tìm hình bóng ấy, cô dần dần khuất khỏi tầm mắt anh. Ánh mắt anh hơi mờ đi, ngón tay thon dài của anh nắm chặt lấy ly rượu, anh ngửa cổ, dốc cạn ly rượu vào miệng, ngậm ngùi nuốt xuống bụng.
“Hạ quản gia, tôi làm như vậy với Giản Đồng không phải vì Vi Minh là con gái ông, mà là cô ấy là người con gái của tôi.” Trầm Tu Cẩn chậm rãi nói.
……….
Giản Đồng lê đôi chân mệt mỏi về đến nhà. Sau một đêm dài quỳ gối trước cửa nhà họ Trầm, cô dường như đã không còn chút sức lực nào nữa rồi. Thế nhưng chỉ vừa mới bước chân đến cửa chính, cô đã bị những người giúp việc ngăn lại, không cho cô vào nhà. Thậm chí đến cả hình bóng của cha mẹ, cô cũng không được phép gặp họ. Hóa ra Trầm Tu Cẩn đã ra lệnh cho người nhà họ Giản làm như vậy. Cô đưa ánh mắt vô thức của nhìn khắp căn nhà, vậy là kể từ nay cô và nhà họ Giản đã không còn chút liên quan nào nữa, cánh cổng sắt này chính là sự vạch định giữa cô và ngôi nhà này.
Cả thế giới như đều quay lưng lại với cô, trái tim cô càng thêm đau đớn. Giản Đồng quay người rời đi thì đúng lúc đó, hai viên cảnh sát mặc quân phục đi đến chặn lại cô, họ giơ ra trước mặt cô một tờ giấy và nói:
“Cô Giản, chúng tôi được lệnh đưa cô về nhà giam do nghi ngờ cô đã mua chuộc người khác làm tổn hại đến sự trong sạch cũng như nghi ngờ cô có liên quan đến cái chết của cô Hạ Vi Minh, mời cô đi theo chúng tôi.”
Trước khi bị dẫn vào nhà giam, Giản Đồng vô tình bắt gặp ánh mắt của một người đàn ông đang nhìn cô từ phía bên kia đường, đó chính là Trầm Tu Cẩn. Trên gương mặt nhỏ nhắn của cô không hề để lộ ra chút gì sợ hãi, cô cố gắng trấn an bản thân, bờ vãi cô khẽ run lên. Cô kiên quyết:
“Tôi hoàn toàn vô tội.”
Hình ảnh đó của cô vô tình đã lọt vào ánh mắt của Trầm Tu Cẩn, anh lặng lẽ nhìn cô, quan sát từng cử chỉ của cô.