Thương hương tiếc ngọc - Chương 9
25
Tướng quân lưu lại viện ta chẳng qua một đêm, chủ mẫu liền ngã bệnh. Các con ta canh bên giường bà, ân cần hỏi han.
Ta nằm trong Thạch Lựu Viên, như ác quỷ, cười khặc khặc.
Con cái ta thấy bất bình cho chủ mẫu. Các con gái đi cùng nhau tới Thạch Lựu Viên, sai bà vú lột áo ta, trói vào sân, đánh roi. Các con trai do đại công tử dẫn đầu, quỳ trước thư phòng tướng quân, đòi phụ thân lập tức đánh chết ta.
Nô bộc tràn vào phòng ta đập phá. Trong phòng ta ngoài chăn đệm ra chỉ có hai hòm y phục cũ. Có nô bộc muốn lấy lòng chủ nhân, hí hửng ném hòm ra sân. Trong hòm toàn y phục trẻ con đủ mọi kích cỡ, tổng cộng chín bọc. Mọi người đều sững sờ.
Tướng quân tức giận xông vào viện, chứng kiến cảnh tượng ấy.
Tám năm ở Liêu Thành, ta làm việc may vá không hề che giấu chàng. Chàng từng thấy vài lần, còn chê cười ta làm điều thừa. Chàng đâu biết ta đã may nhiều đến vậy. Bản thân ta mấy năm nay, ngày ngày ở bên chàng, mỗi mùa chỉ có hai bộ y phục thay đổi.
Các con trai con gái đi theo cũng thấy, có lẽ chúng chợt nhớ ra gì đó, nhưng rất nhanh lại quay đầu đi.
Tướng quân tiến lên khoác cho ta áo ngoài, hạ lệnh đánh chết toàn bộ nô bộc trong viện hôm đó.
Hôm sau chủ mẫu cũng bước vào Thạch Lựu Viên. Ta vào phủ mười lăm năm, đây là lần thứ hai bà chủ động gặp ta, cũng là lần đầu đặt chân vào Thạch Lựu Viên.
Bà xuất thân cao quý, chẳng buồn so đo với một thiếp thất hèn mọn. Chỉ cần bà nhíu mày, tự nhiên có vô số người thay bà ra mặt. Bà chỉ cần mặc kệ, mọi việc sẽ như ý bà muốn.
Bà biết ta mong về quê, biết tướng quân vô tâm với ta, nên ép ta cùng tướng quân đi Liêu Thành.
Nhưng bà không biết, từ sau khi Đào Hồng chết, ta chỉ muốn lấy máu trả máu.
Lúc này, bà đích thân phái người đưa ta lên xe ngựa, cười rạng rỡ: “Ta đã nói sẽ cho ngươi về quê, ngươi không phải vẫn luôn muốn về đó sao?”
26
Ta rời kinh ba ngày, giải quyết đám tiểu tư áp giải bằng chính thuốc độc chúng mang theo.
Mười ngày sau ta rời kinh, kinh thành đã đổi triều.
Ngày đại công tử phủ tướng quân thành hôn, phủ bị Ngự Lâm Quân bao vây khám xét. Tướng quân Lý Quảng Phú chứng cứ thông địch rõ ràng, bị xử chém tại chỗ, chủ mẫu và các con đều bị tống giam vào ngục tử tù. Phủ tể tướng cũng bị liên lụy, hàng trăm người bị bắt.
Nửa tháng sau, ta gặp lại quản sự của Lão Thái Quân, ông mang đến khẩu dụ của thánh thượng, ban cho ta miễn tử kim bài, tặng ta vạn lượng hoàng kim.
Một tháng sau, ta cùng quản sự trở về Liêu huyện. Ở đây dần dần lại có người lui tới. Sau chiến loạn, dân thường ly tán, nhưng trong thành Liêu còn nhiều ruộng tốt, có kẻ gan dạ đến sinh sống. Về sau người đến càng đông, thành trống lại tái sinh cơ hội.
Một năm sau, ta qua đời ở Liêu huyện. Ngoài cửa sổ liễu rủ xanh um, hoa đào từng chùm nở rộ.