Thương hương tiếc ngọc - Chương 5
13
Từ xưa, cho thiếp đến phủ người khác hát múa vốn không có lệ phải bồi rượu.
Nhị công tử phủ Tể tướng, vốn chỉ là con thứ, lẽ ra không nên hoành hành như vậy.
Thế nhưng phủ tướng quân không ai hỏi han. Ta cầu xin tướng quân che chở, tướng quân lại cười bảo ta đừng gây chuyện, kẻo hỏng mối quan hệ thông gia với phủ Tể tướng.
Thị nữ theo hầu hồi môn của chủ mẫu thấy ta hớt hải đến rồi ủ rũ đi về, che miệng cười khinh. Dù nhị công tử phủ Tể tướng có quá phận, ắt cũng tại ta lẳng lơ mà thôi.
Phải, nhị công tử phủ Tể tướng dù là con thứ nhưng thân phận cao quý, lại là em ruột của chủ mẫu phủ tướng quân.
Ta cầu cứu chẳng được, yến tiệc phủ Tể tướng không thể không đi, đành thường xuyên giấu một con dao găm bên mình.
Ta ngày nào cũng đề phòng, cuối cùng vẫn trúng bẫy.
Hôm đó, sau khi yến tiệc phủ Tể tướng tàn, đầu óc ta choáng váng. Một a hoàn dẫn ta ra khỏi phủ, đường ngoằn ngoèo kín đáo, ta dần nhận ra bất thường, liền lớn tiếng quát nạt. Không ngờ a hoàn trước mặt lập tức bịt miệng, lôi ta vào gian phòng nhỏ.
Ta giãy giụa, rút dao găm đâm loạn vào a hoàn.
Đến khi tỉnh táo lại, a hoàn đã nằm trong vũng máu.
Ta hoang mang, ý thức mơ hồ, trong cơn mơ màng thấy thị vệ cầm đèn lồng chạy vội tới. Hẳn tiếng kêu của a hoàn vừa rồi đã kinh động mọi người.
Ta rút dao găm, không chút do dự đâm vào đùi mình.
Khi mọi người tới gần, ta chỉ vừa rưng rưng nước mắt vừa kêu cứu.
14
Ta về phủ tướng quân dưỡng thương mấy tháng, vì vết thương sâu thấy xương, tuy đi lại không khác gì người thường, nhưng múa là không thể. Mỗi khi trời mưa dầm, vết thương lại đau thấu xương.
Phủ tể tướng mấy tháng nay sóng gió liên miên.
Trước là chuyện ta và a hoàn trong phủ bị thích khách giang hồ làm trọng thương, sau đó nhị công tử phủ tể tướng ngang nhiên cướp đoạt dân nữ giữa phố, đại công tử lại bị đồn ưa Long Dương (ám chỉ đồng tính), khiến phủ tể tướng bỗng chốc hôi tanh khó ngửi.
Nghe những tin ấy, ta chỉ cười nhân gian thật nực cười. Màn kịch vụng về của ta ngày đó, hóa ra cũng lôi vào những thích khách giang hồ.
Nhưng đó chính là điều ta muốn. Nếu ta vô sự, phủ tể tướng để che giấu chân tướng, ắt phải giết ta diệt khẩu. Nay ta mang thương, họ lại không thể tùy tiện ra tay.
Trong lòng ta khoan khoái, tướng quân thì sầu lo nghìn nỗi.
Chủ mẫu u sầu, tướng quân vì thế ăn không ngon ngủ không yên.
Chàng thường đêm khuya, trên giường dùng ta để trút giận.
Trước kia chàng không thích ta, còn giữ chút kiêu ngạo của công tử quý tộc. Giờ đây dung nhan ta đã tàn phai, lại từng làm vũ cơ, xoay vần qua cửa các nhà quyền quý kinh thành, chàng chẳng còn chút thương hương tiếc ngọc nào nữa.
Nhưng đêm nay, mưa dầm không ngớt, chân ta còn chưa lành, chàng lại càng thô bạo, bắt ta gập hai chân lên ngực. Ta thét gào liên hồi.
Tấm màn vuông vức này như địa ngục trần gian với ta, ta khóc, gào xin cứu mạng.
Ta ngỡ mình sẽ chết, thì thấy Đào Hồng xông lên giường, tướng quân không phòng bị, bị Đào Hồng dùng một chưởng đẩy khỏi người ta.
Ta co ro nơi góc giường run rẩy, tướng quân mắt đỏ rực, tát Đào Hồng văng xuống đất.
Ta thấy Đào Hồng đập vào bình hoa, ngã vào đống mảnh vỡ. Ta thở dốc từng ngụm, lòng đau như cắt, cố gắng trườn từ trên giường xuống, quỳ bò từng chút một đến bên nàng.
Tướng quân chưa hả giận, bước xuống giường, ngay cả một mảnh vải che thân cũng không, từng cước một đạp lên chúng ta. Ta ôm chặt Đào Hồng, bụng đau quặn, máu chảy ào ạt từ giữa hai chân.
15
Khi ta tỉnh lại lần nữa, đã năm ngày trôi qua.
Bụng dưới đau âm ỉ, ta còn chưa kịp biết mình có thai, đứa con đã mất.
Đào Hồng cũng chết rồi, chết lẻ loi trong phòng chứa củi. Nàng bị hành hạ đến chết, bị thương không ai cứu, nằm trong kho củi, thậm chí không có một ngụm nước để uống.
Lão Thái Quân đang ở chùa Hàn Sơn cầu phúc, chưa về. Viện Thạch Lựu lại bị khóa kín.
Giờ trong viện, ai nấy sợ hãi, lo cho bản thân. Ta thường nhận lầm Tiểu Mãn thành Đào Hồng, lúc tỉnh lúc mê. Người trong viện càng lơ là, ai cũng nơm nớp nghe ngóng tin tức bên ngoài, sớm tìm đường thoát thân.
Đôi lúc tỉnh táo, ta nghe mấy a hoàn quét dọn rì rầm, nói chủ mẫu mấy ngày trước có thai, vốn là trời ban ân huệ, nhưng vì chuyện phủ tể tướng mà phiền muộn, thai nhi cuối cùng không giữ được. Chuyện này trước đây giấu kín, sau do nhũ mẫu chủ mẫu uống rượu đánh bạc lỡ miệng mới lộ ra.
Có a hoàn nối lời:
“Chả trách dạo trước tướng quân mặt mày đen thui vào viện chúng ta. Ôi, cái đêm ấy không biết xảy ra chuyện gì, chỉ có Đào Hồng tỷ canh đêm ngoài kia, rồi chết không minh bạch. Giờ ta sợ lắm, không biết người tiếp theo trong viện sẽ là ai.”
Lại có người thở dài:
“Xảy ra chuyện gì, ta nói cho mà nghe. Đào Hồng tỷ ngày thường giả vờ theo khuôn phép, hóa ra sau lưng quyến rũ, trèo lên giường tướng quân. Muốn được giàu sang không xong, lại mất mạng.”
Sợi dây căng trong đầu ta “phựt” một tiếng đứt lìa.
Ta hồ đồ nhiều hơn tỉnh táo. Phần lớn thời gian ta ngồi đờ trên trường kỷ quý phi, nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm hoa lựu rồi cười ngây ngô.