Thương hương tiếc ngọc - Chương 4
10
Ta ngày ngày bầu bạn cùng Lão Thái Quân, khó thấy tướng quân.
Lần gặp lại tướng quân là vào một hoàng hôn mùa hạ, ta múa “Vũ Y Nghĩ Thường” giữa vườn hoa cho Lão Thái Quân xem.
Tướng quân bỗng xuất hiện từ cổng vòm, lúc ta vung tay áo dài lướt qua mặt chàng, rồi lướt qua cả vị công tử trẻ tuổi sau lưng chàng.
Ta lập tức quỳ xuống xin tội. Từ sau khi sinh nhị tiểu thư, thân thể ta suy yếu nặng, mấy năm liên tục sinh nở, tổn hao không chỉ khí huyết, dáng vóc cũng xấu đi nhiều. Dung mạo ta vốn chỉ thanh tú, ngày xưa có thể vượt qua mười ba thiếu nữ là nhờ dáng điệu quyến rũ, lại dễ sinh nở.
Mà từ khi tướng quân sờ thấy chỗ eo ta có lớp thịt, chàng dần không đến viện ta nữa. Hôm nay vô tình gặp lại, ta hoảng hốt không biết làm sao, trong mắt chàng lại lóe lên một tia sáng lạ.
Từ hôm đó, tướng quân lại ngủ lại phòng ta.
Ta trong lòng ngấm ngầm sinh hận, ngày tháng lại như trước: ta bị nuôi nhốt trong tiểu viện, chờ đợi tướng quân đến. Nhưng nay ta sinh thêm nhiều tật, thường xuyên mất ngủ suốt đêm, trước kia nhìn ai cũng ôn hòa, nay lại thấy người người đáng ghét. Ngay cả nụ cười luôn nở suốt mười năm, giờ cũng khó mà gượng nổi.
Tiểu Mãn và Bình Nhi cứ nghĩ ta được tướng quân sủng ái đến mức kiêu căng. Chỉ có Đào Hồng ở bên ta:
“Chủ tử, không muốn cười thì đừng cười. Nếu chủ tử khó chịu, bờ vai nô tỳ rộng lắm, nô tỳ sẽ không chê cười người.”
“Đào Hồng, năm năm rồi, ta không biết còn được thêm mấy cái năm năm nữa.”
Nếu một ngày nào đó ta không giả vờ nổi, không còn cẩn thận dè dặt, không còn chu đáo nhẫn nhịn, ta muốn sống như một con người thật sự, không biết phủ tướng quân này còn cho ta sống không.
Khi đó, ta tưởng những ngày này đã rất khó chịu, đâu ngờ rằng nỗi khổ ở phủ tướng quân vốn không có điểm dừng.
11
Tướng quân dẫn ta ra ngoài, dự tiệc riêng ở phủ Quốc Công. Cho dù là ra ngoài hay đến dự yến tiệc của bằng hữu, trước nay chưa từng có chuyện này.
Tướng quân không nói gì, chỉ dặn Đào Hồng phải trang điểm cho ta thật kỹ. Ta và Đào Hồng đều ngờ vực trong lòng, cuối cùng chỉ chọn một bộ váy áo nhã màu, cài vài chiếc trâm ngọc đắt tiền lên tóc, tuy không nổi bật nhưng cũng thanh nhã.
Tướng quân thấy ta phục sức như thế lên xe, chỉ hơi cau mày một chút, rồi không nói gì thêm.
Đến buổi tiệc riêng của phủ Quốc Công, chủ khách quây quần, chén trà chén rượu qua lại. Tiểu thế tử của phủ Quốc Công tiến đến bên tướng quân, cúi người nhìn ta từ đầu đến chân:
“Thời tiết đẹp, cảnh sắc tươi xinh, Quảng Phú huynh sao không bảo giai nhân múa thêm một khúc Vũ Y Nghĩ Thường?”
Ta kinh hoàng nhìn về phía tướng quân. Trong giới văn nhân nhã sĩ kinh thành, tặng thiếp cho nhau được coi như một chuyện tao nhã. Thậm chí còn có trường hợp tặng quý thiếp đã sinh con cho bạn bè ít con, càng được khen là giai thoại. Việc đáp lời mời bạn bè quý tộc, đưa thiếp đi dự tiệc múa vui, lại càng chẳng đáng nhắc đến.
Chỉ là từ khi đương kim Thiên tử lên ngôi, đề cao lễ nghi Nho gia, đặc biệt coi trọng luân thường đạo lý, nên các đại thần trong triều đều chiều theo ý ngài. Những năm gần đây, hễ là lương thiếp đã sinh con đều được xem trọng, cất kín trong khuê phòng, rất ít khi tiếp khách ngoài.
Tướng quân nâng chén đối ẩm cùng thế tử:
“Chuyện nhỏ nhặt, có đáng gì.”
Tướng quân từ đầu đến cuối không liếc nhìn ta lấy một lần. Ta sững sờ tại chỗ, chợt hiểu ra, có lẽ trước khi đến đây chàng đã tính trước sẽ dùng ta như một vũ cơ mà dâng tặng.
Ta quay đầu nhìn công tử quý tộc phủ Quốc Công, quả là thế gian vô song, cũng giống tướng quân, cao cao tại thượng, trò chuyện vui vẻ. Nào ai để tâm đến suy nghĩ của con kiến hôi như ta.
Hôm nay giữa bao người, nếu ta cự tuyệt tướng quân, khiến chàng mất mặt, bị chê cười vì không quản nổi một thiếp thất, ngày mai ta e thành một nắm xương trắng. Nếu ta vui vẻ đồng ý, người ta sẽ khen “Tướng quân dạy dỗ khéo”, chàng có thể diện, ta – món đồ chơi dưới tay chàng – còn sống lay lắt thêm ít lâu.
Ta chỉ có thể chọn cách sống.
12
Từ lúc ta nổi danh nhờ một điệu múa trong phủ Quốc Công, tiếng tăm lan xa.
Từ đó, hễ quyền quý kinh thành có tiệc tùng, đều đến mời, tướng quân chưa từng từ chối.
Mỗi chiều tối ta được khiêng bằng một cỗ kiệu nhỏ đến từng nhà cao cửa rộng, trước lúc gà gáy, kiệu lại lắc lư đưa ta về cửa sau phủ tướng quân.
Đào Hồng ngày ngày đứng trước cửa mong ngóng.
Hôm nay ở phủ Tể tướng, nhị công tử trong phủ ép ta uống mấy chén rượu. Đến khi thấy Đào Hồng, men rượu bốc lên, ta choáng váng, chỉ túm lấy Đào Hồng, vừa kéo vừa cất giọng hát líu lo:
“Quan nhân hại thiếp rơi chốn phong trần, công tử chốn Ngũ Lăng giành nhau dâng lụa, một khúc Hồng Tiêu đếm không xuể…”
Đào Hồng lập tức bịt miệng ta, kéo ta vào phòng ngủ, vội vã đuổi người canh đêm đi.
Nàng vừa buông tay, ta lại ê a muốn hát tiếp.
Đào Hồng ôm ta khóc. Nhìn thấy nàng rơi lệ, ta không hát nữa, ngoan ngoãn lên giường ngủ.
Sáng hôm sau ta tỉnh lại, Đào Hồng dịu dàng xoa vai đấm đầu cho ta. Nhưng ta thấy mặt nàng sưng vù, rõ ràng có dấu vết của một cái tát.
Dù ta gặng hỏi thế nào, Đào Hồng cũng không hé răng nửa lời.