Thương hương tiếc ngọc - Chương 3
7
Chẳng ngờ xe ngựa đi vội vã chưa đến một ngày thì bị binh lính mang lệnh bài Tướng Quân chặn lại, buộc ta lập tức quay về thành, trở về phủ.
Khi ta trở lại tiểu viện trước kia, mọi thứ vẫn như cũ. Không ai nói cho ta biết lý do vì sao. Chỉ thấy a hoàn Tiểu Mãn bận rộn đun nước nóng, dặn dò ta đêm nay Tướng Quân sẽ đến, bảo ta chuẩn bị hầu hạ trên giường.
Ta ngồi trong thùng tắm, dùng tay bịt chặt miệng khóc. Cho đến khi nước trong thùng lạnh ngắt, mới bị Tiểu Mãn kéo ra.
“Chủ tử, Tướng Quân đến là chuyện tốt, nô tỳ không hiểu, chủ tử chẳng lẽ không mong chờ Tướng Quân đến sao?”
“Tiểu Mãn, ta chỉ hỏi ngươi, Đào Hồng đâu rồi?”
“Đào Hồng tỷ quay về chỗ Lão Thái Quân. Chủ tử không biết đó thôi, lúc chủ tử đột nhiên đi mà không nói tiếng nào, cả viện bọn nô tài đều lo sợ bất an, chủ tử không ở đây, chúng nô tỳ cũng không biết sẽ về đâu. Giờ chủ tử trở lại, chúng nô tỳ thật vui mừng, Đào Hồng tỷ có lẽ chưa biết chủ tử về, biết rồi chắc mừng lắm.”
Ta không nói thêm gì, Tiểu Mãn liền hầu ta mặc áo ngủ, rồi lẳng lặng lui ra.
Lúc Tướng Quân đến, ta không như trước đứng dậy nghênh đón. Chàng cũng chẳng bận tâm, tự cởi giày, ngồi lên giường:
“Trời đã khuya, an bài đi.”
Ta ngơ ngác nhìn người này, cẩn thận quan sát thần sắc chàng, chẳng có gì thay đổi, như thể ta chưa từng sinh con, như thể ta chưa từng rời đi. Ta không kiềm chế được mà hỏi dồn:
“Tướng Quân, tại sao ngài lật lọng? Đã cho thiếp rời đi, tại sao giờ lại làm thế này?”
“Phủ Tướng Quân không thể chỉ có một công tử. Ngày sau ta lên chiến trường, một mình tiểu công tử khó gánh vác cả phủ. Mà ta cũng chẳng muốn lại mất công đi tìm người đàn bà khác.”
“Tướng Quân… thiếp không muốn.”
“Ta chỉ nói cho ngươi biết quyết định của ta. Phủ Tướng Quân mấy trăm miệng ăn, đều phải theo lệnh hành sự, nô tỳ càng phải vậy.”
Lửa giận dâng lên trong lòng ta mà không dám hé môi, thân là một nô tỳ, chẳng phải tùy ý đánh giết sao? Nhưng chút tự tôn còn sót lại trong ta khiến ta không thể chủ động tiến lên hầu hạ.
Thấy ta không biết điều, Tướng Quân lạnh lùng phất tay áo bỏ đi.
8
Ta và tướng quân không vui vẻ mà chia tay. Không ngờ sáng hôm sau, trong viện có đến bảy tám gã tiểu tư, bới gạch đào đất, như muốn sửa sang lại. Thấy ta tiến đến, gã quản sự vội nịnh nọt:
“Nô tài đáng chết, quấy rầy sự yên tĩnh của chủ tử. Nô tài vốn định bẩm báo chủ tử, may sao chủ tử đến đúng lúc. Sáng sớm tướng quân đã dặn, nhất định phải trồng một hàng cây lựu trong viện, ý mong chủ tử sinh nhiều con cháu, hưởng phúc con đàn cháu đống. Xem ra tướng quân thật coi trọng chủ tử, nô tài chúng ta cũng được thơm lây.”
Ta chỉ lẩm bẩm: “Nhiều con cháu, nhiều con cháu, tướng quân muốn nhiều con cháu cơ đấy.”
Quản sự tưởng ta cảm kích ân sủng của tướng quân, lại càng vui vẻ:
“Tướng quân hôm nay còn đặc biệt đặt tên cho viện là ‘Thạch Lựu Viên’. Tướng quân nói, bình thường tức là thanh nhã, lại hợp với vườn lựu đầy trái này. Chậm nhất ngày mai là có thể treo biển, đây là ân sủng độc nhất vô nhị đấy ạ.”
Ta không muốn nghe tiếp, lại sợ trên mặt lộ ra phẫn nộ, gây nghi ngờ, bèn kiếm cớ bỏ lại bọn nha hoàn, tiểu tư, một mình trở về nội thất.
Ta cắn ngón tay, đi vòng quanh phòng hết lượt này tới lượt khác. Nhưng tất cả giống như số phận thấp hèn đã định của ta, dù xoay sở thế nào, vẫn không thoát ra được gian phòng này.
Ý của tướng quân, nào ai dám trái. Ngay lời vàng ngọc của Lão Thái Quân còn bị bác bỏ, ta muốn rời đi lần nữa, chỉ có thể tính kế lâu dài.
Nếu ta chọc giận tướng quân, lúc trước mang thai chàng còn vô tình như thế, nay còn e ta sẽ sống không bằng chết. Nếu ở lại, tướng quân thương yêu chủ mẫu, mỗi lần ta sinh con e cuộc sống càng khó chịu hơn. Chàng muốn ta nối dõi tông đường, lại ghét ta khiến chủ mẫu thương tâm, bèn nhốt chân ta, bít cửa viện, coi ta như món đồ chơi tùy ý bài trí.
Ta thân phận hèn mọn, muốn giữ mạng, chỉ có thể mặc người định đoạt.
Ngày tháng còn dài, tất cả đành chờ đợi từ từ mưu tính.
9
Khi tướng quân lại đến viện của ta, ta không thể dịu dàng lấy lòng, nhưng cũng không dám gây chuyện.
Chàng muốn, ta liền cho. May là chàng trên giường đa phần lạnh lùng, ta chỉ cần cắn răng chịu đựng.
Sau đó ba năm, ta hai lần có thai, lần lượt sinh ra một cặp sinh đôi và một đại tiểu thư. Ba đứa con này vừa sinh ra đã bị bế sang viện của chủ mẫu.
Ba năm này, a hoàn gia nô ở Thạch Lựu Viên thay đổi ra vào, nhưng ta chưa hề bước chân ra ngoài. Tướng quân thấy ta biết điều, thường ban thưởng cho ta và người trong viện. Ta không từ chối, lặng lẽ cất vào hộp báu riêng.
Đến năm thứ năm ta vào phủ, ta lại sinh thêm một bé gái. Tướng quân hỏi muốn thưởng gì. Vàng bạc trang sức, ta đã nhiều vô kể.
Ta chỉ dịu dàng nhìn chàng:
“Thiếp chỉ có một nguyện vọng, cảm nhớ ơn cứu mạng năm xưa của Lão Thái Quân, cứu cả thiếp và đại công tử. Nay thiếp không thể ngày ngày hầu hạ trước mặt, thật hổ thẹn vô cùng.”
Tướng quân im lặng, không nói đồng ý, cũng chẳng nói không.
Hôm sau, bà vú bên Lão Thái Quân, sau bốn năm, lại bước vào tiểu viện. Cùng về còn có Đào Hồng của ta.
Ta bèn dẫn theo Đào Hồng, bất kể mưa gió sấm sét, ngày ngày đến hầu hạ Lão Thái Quân.
Lão Thái Quân già đi nhiều, từ bốn năm trước cãi nhau với tướng quân một trận, liên miên thuốc thang không dứt. Ta ngày ngày nói đùa pha trò, chỉ mong Lão Thái Quân vui lòng nở nụ cười.
Sau đó, vô tình từ bà vú biết được, Lão Thái Quân từ trẻ đã say mê “Vũ điệu Vũ Y Nghĩ Thường” (một điệu múa), nhưng ít ai múa ra được thần thái.
Ta bèn lén luyện tập, lúc không người lại múa cho Lão Thái Quân xem. Đào Hồng và bà vú hết lời khen ta như thiên tiên.
Lão Thái Quân càng thêm hoan hỉ, kể cho ta nghe, năm xưa chính trong dạ yến Trung Thu ở cung đình, bà gặp gỡ yêu thương lão tướng quân, đặc biệt khó quên điệu “Vũ Y Nghĩ Thường” trong yến hội ấy.
Sau khi thành thân, lão tướng quân hàng năm Trung Thu vẫn mời vũ cơ hàng đầu kinh thành đến phủ múa một lần. Nhưng từ mười năm trước, lão tướng quân mất, vũ cơ kia cũng hương tiêu ngọc vẫn, Lão Thái Quân không còn dịp thưởng thức điệu múa đó nữa.