Thương hương tiếc ngọc - Chương 2
4
Từ chỗ Lão Thái Quân trở về, ta liền đóng cửa không ra ngoài, nhờ Đào Hồng tìm giúp ta một ít thiếp tập viết. Mỗi ngày ta phơi nắng, luyện chữ trong sân. Có lẽ vâng theo lời căn dặn của Lão Thái Quân, bà vú thỉnh thoảng đến viện xem xét một chút.
Đào Hồng cùng hai a hoàn bên cạnh ta, Bình Nhi và Tiểu Mãn, vẫn đang ở cái tuổi ham chơi. Ta không muốn vì ta mà chúng trở nên u buồn, nghiêm nghị. Lén bàn với bà vú, xin liệu có thể chuẩn bị mấy thứ như diều giấy, quả cầu, tranh bóng, kim chỉ nữ công… Ta thân thể nặng nề không tiện ra ngoài, ngồi một bên xem các nàng vui đùa cũng thấy hạnh phúc vô cùng.
Bà vú làm việc rất nhanh nhẹn, hôm sau mọi thứ đã mang đến viện. Đào Hồng vốn trầm ổn nhất cũng không cưỡng lại được tính trẻ con, mấy cô gái suốt ngày đá cầu, thả diều. Ánh nắng lúc ấy vừa tỏa xuống mái hiên, cuộc sống thật êm đềm.
Chớp mắt đã đến đêm trừ tịch (giao thừa), bụng ta đã rất lớn, lang trung nhiều lần dặn dò, nói chừng trong ba, năm ngày tới sẽ sinh. Bà đỡ nổi tiếng trong thành được sắp xếp đến ở sẵn trong viện, Lão Thái Quân lo lắng không yên, lại lấy nhân sâm từ khố phòng ra, ngày ngày dặn dò không ngơi.
Thế nhưng đứa trẻ mãi không có dấu hiệu chào đời, người trong phủ dần dần bận bịu chuẩn bị đón Tết. Đối với nhà cao cửa rộng, cuối năm là lúc bận rộn nhất, vừa phải giao tiếp với các danh gia vọng tộc, lại phải điểm sổ sách trong nhà. Chỉ có Đào Hồng mỗi ngày hỏi han, thấy ta thỉnh thoảng nhíu mày liền giật mình hoảng sợ.
Đêm trừ tịch, bụng ta bắt đầu đau dữ dội, rõ ràng cảm nhận dưới thân có nước trào ra. Ta sợ hãi, gọi Đào Hồng.
Vì là đêm giao thừa, phần lớn gia nhân đều được điều ra tiền viện và sảnh chính hầu việc. Ta nhẹ giọng dặn Đào Hồng, đừng làm to chuyện, chỉ là một thiếp thất sắp sinh con, không thể vì thế quấy rầy khách quý nơi tiền sảnh. Chỉ mời bà đỡ vào phòng, nhất thời cả viện im lìm, nhưng mọi việc như đun nước, trải giường đều đâu ra đấy.
Bà đỡ nhiều lần bảo ta dùng sức, nhưng đau quá! Đào Hồng chạy đến nắm lấy tay ta:
“Chủ tử, đau thì cứ kêu, đừng nhịn. Nô tì sợ lắm, nếu thật không chịu nổi, người cắn vào tay nô tì đi, nô tì da dày thịt thô, không sợ đau!”
“Đào Hồng, ta sợ, ta không dám.”
“Chủ tử, không sao, không sao mà.
” Tướng quân sẽ trách ta.”
Những chuyện sau đó ta hoàn toàn không nhớ rõ, chỉ nghe sau này Đào Hồng kể, từng chậu nước máu được bưng ra ngoài, cuối cùng làm kinh động đến Lão Thái Quân. Sau đó Tướng quân và Chủ mẫu cũng đến, mọi người đều mong ta bình an.
Nhưng tình hình thật không tốt chút nào, ta khó sinh. Bà đỡ run rẩy hỏi: “Giữ lớn hay giữ nhỏ?” Mọi người dõi mắt nhìn Tướng quân, Tướng quân trầm mặc trong thoáng chốc, trước khi mở miệng đã bị Lão Thái Quân chặn lại.
“Ta đi xem con bé này, nó không giống kẻ bạc mệnh đâu.”
Đào Hồng kể, bà vú theo Lão Thái Quân bước vào phòng sinh, Lão Thái Quân ngồi bên giường, nhìn gương mặt ta trắng bệch, cùng máu tươi đầy phòng, run rẩy đưa tay sờ lên mặt ta:
“Con bé, đừng sợ, ngự y sắp đến rồi, sẽ không sao đâu.”
Mà ta đột nhiên như được hồi quang phản chiếu, bỗng mở choàng mắt, nắm chặt tay Lão Thái Quân, miệng liên tục gọi: “Nương.”
“Nương ơi, nương ơi, con sợ lắm. Con sợ lắm, sợ lắm.”
5
May mắn là đứa trẻ cuối cùng cũng sinh ra. Là một bé trai.
Ta chưa từng được nhìn nó lấy một lần, vừa chào đời đã bị bế sang viện của chủ mẫu.
Chỉ khi thỉnh thoảng ngực căng sữa mới nhắc nhở ta, hóa ra ta đã từng sinh ra một đứa con.
Lão Thái Quân so với trước càng thêm thương xót ta, bà vú luôn đêm khuya đến viện dặn dò tỉ mỉ, Đào Hồng cũng tận tâm chăm sóc ta hơn trước.
Ta lén lút tự tay may vài bộ áo nhỏ cho con, bị Đào Hồng bắt gặp, nàng đỏ mắt nhìn ta khóc. Ta xoa đầu nàng ngốc:
“Dẫu sao cũng là đứa con đầu lòng, trong lòng khó tránh khỏi vương vấn, sau này rồi sẽ ổn.”
Kể từ đó, vô số ngày đêm, ta cứ từng mũi kim, từng sợi chỉ mà may vá như thế, từ cuối đông chầm chậm may đến đầu hạ.
Ngoài cửa sổ, tuyết trắng xóa đã thành muôn hoa đua nở, đỏ, hồng, tím, sắc màu rực rỡ. Nhưng ta chưa bao giờ bước ra khỏi viện này, cũng chưa từng được gặp lại con.
Chỉ có Đào Hồng thương ta, cố ý dò hỏi rồi kể:
“Bé công tử có năm nhũ mẫu, mỗi ngày bảy tám a hoàn thay nhau chăm sóc; hôm nay bé công tử biết cười rồi; bé tròn tháng bốc trúng một thanh kiếm, tướng quân khen con giống hệt người; bé công tử biết lật người rồi, vừa lanh lợi vừa khỏe mạnh.”
Mỗi lời ấy, ta đều khắc sâu trong tim mà ngẫm, hòa cùng từng mũi kim sợi chỉ, chắp thành nỗi nhớ thầm kín nhất tận đáy lòng.
6
Đến mùa hè khi trăm hoa đua nở, bà vú cầm năm trăm lượng ngân phiếu đưa cho ta. Trước mặt ta bà tỏ vẻ luống cuống, mấy lần mở miệng nhưng cuối cùng không nói được gì.
Hòn đá trong lòng ta cuối cùng cũng rơi xuống. Ta từng nghĩ sẽ lặng lẽ chết già trong viện này, cũng từng nghĩ sẽ bị tùy ý đem bán đi, nhưng chẳng bao giờ dám mơ đến cảnh như hôm nay, cầm tiền rời đi tự do.
Ta cảm kích ơn đức của bà vú, quỳ lạy bà:
“Bà vú, đường đi xa xôi, xin cho nô tỳ thu xếp ít y phục thay đổi.”
“Cô nương làm lão nô thẹn chết, lão nô trong lòng áy náy, chỉ mong cô nương về sau mọi việc thuận lợi, cuộc sống êm đềm.”
“Bà vú, ta có thể đến dập đầu tạ ơn Lão Thái Quân không… Có thể từ xa nhìn một chút bé công tử không?”
“Bây giờ bé công tử đang ở bên Lão Thái Quân… Lão Thái Quân cũng muốn gặp cô nương một lần.”
Ta vội vàng thu xếp hành trang, theo bà vú đến chỗ Lão Thái Quân.
Lão Thái Quân vừa nhìn thấy ta đã đỏ mắt, âu yếm đưa đứa bé cho ta. Ta ôm con, nước mắt cứ mờ dần đôi mắt, vội vàng lau đi, sợ lỡ mất cơ hội ngắm con thêm một chút.
Lão Thái Quân thở dài từng tiếng:
“Đã là phủ Tướng Quân có lỗi với con. Nếu con chịu nghe ta, hãy mau chóng rời khỏi phủ Tướng Quân, về quê tìm một người thật thà mà gả, sống yên ổn cả đời. Chuyện nơi đây cứ xem như một giấc mộng lớn. Nếu con không nỡ rời con mình, ở lại đây chỉ chuốc khổ vô tận. Suốt hơn một năm nay, ta quan sát kỹ, con biết chữ, lại thông minh, ngay thẳng. Nếu không phải gia đình gặp biến cố, ắt hẳn con cũng là đứa con gái cưng trong lòng cha mẹ.”
Mỗi lời của Lão Thái Quân như đập vào tim ta. Từ khi mẹ và cha mất đi, chưa từng có ai thương xót ta như vậy. Ta hiểu rõ Lão Thái Quân thật lòng nghĩ cho ta. Với thân phận cô nhi như ta, ở lâu trong nhà sâu cửa rộng này, sớm muộn cũng thành nắm tro tàn. Từ sau khi cha mất, ta bị chú bác rẻ rúng, bị bọn buôn người ức hiếp, sớm đã không còn tư cách tùy hứng. Lúc này, nếu vì cảm tình mà làm càn, ta và bé công tử đều phải chịu họa vô ích. Chỉ có buông tay mới giữ được sự bình an cho cả hai.
Ta ôm con quỳ phịch xuống đất:
“Đại ân đại đức của Lão Thái Quân, nô tỳ suốt đời khó quên, sau này ngày ngày tụng kinh cầu phúc cho Lão Thái Quân. Nếu không nhờ phủ Tướng Quân thu nhận, e nô tỳ đã lưu lạc chốn lầu xanh. Đứa trẻ này vốn là con của chủ mẫu. Hôm nay chia biệt, chỉ nguyện đời này Lão Thái Quân, Tướng Quân, Chủ Mẫu bình an vui vẻ.”
Ta hôn lên má đứa trẻ lần cuối, rồi trao lại cho bà vú, quỳ xuống dập đầu ba cái thật kêu tạ ơn Lão Thái Quân.
Lão Thái Quân quay đầu đi, phất tay cho ta đi. Ta xách bọc hành lý, lau khô nước mắt, ra khỏi phủ bằng cửa sau.
Cửa sau lúc ấy có sẵn một cỗ xe ngựa. Phu xe vâng lệnh Lão Thái Quân, đưa ta về quê nhà Liêu huyện an toàn.