Ta vì tướng quân sinh năm con trai bốn con gái, đến lúc tóc bạc phơ, nằm cuộn mình trong vườn lựu, bệnh tật, đau đớn, khổ sở chịu đựng. Trong khi đó, trước giường của chủ mẫu, các con ta thay nhau hầu hạ, canh chừng ngày đêm, săn sóc ân cần. Chỉ riêng ta cô độc, co ro ở chốn này.
Cả đời ta từng thấp hèn, từng vùng vẫy, từng gắng sức đấu tranh, cuối cùng, ta chẳng qua chỉ là một vị khách qua đường trong phủ tướng quân rộng lớn này. Đối với tướng quân, ta chỉ là một vết nhơ, làm hoen ố câu chuyện tình sâu nghĩa nặng giữa chàng và chủ mẫu; đối với chủ mẫu, ta cũng chỉ là một món đồ để bà chứng kiến mối tình sâu tựa biển của họ mà thôi.
Ta nhớ mẹ, nhớ cha, nhớ lão phu nhân, nhớ A Đào Hồng, ta muốn rời khỏi nơi đây.