Thù này phải báo - Chương 8
27
Đây chính là người tình sâu nặng mà y luôn nói.
Người trước mắt này e là Sở Hành mười năm sau chứ không phải hiện tại.
Năm đó y giết ta, sắc mặt còn tái nhợt.
Hôm nay kiếm y hạ xuống, vẫn không đổi sắc.
Ta siết chặt nắm tay.
“Hả giận rồi hả?”
Đôi mắt Liễu Uyển vẫn chưa nhắm lại.
Ta dời tầm mắt đi.
“Thục Nhân, ta biết sai rồi, những năm đó, ta hối hận từng ngày, ta đã bồi thường nàng…”
“Im miệng!”
Tag căn bản không muốn nghe thêm lời y nói.
Đồng tử Sở Hành lại trầm xuống.
Rồi cười lên.
“Giờ sửu, nàng chờ thời điểm này phải không?”
Giờ sửu, thời điểm kiếp trước ngự y tuyên bố, là lúc Bệ hạ thực sự băng hà.
“Thục Nhân, nàng cho rằng mình không có họ Tạ, kéo theo một tên vô dụng như Sở Ngu, là có thể thắng sao?”
“Trẫm sẽ cho nàng tận mắt chứng kiến, đêm nay ai thắng ai thua!”
Sở Hành giật dây cương, phi thẳng đến hoàng thành.
Vừa vào cổng thành, hướng hoàng cung bắn lên một luồng sáng.
Là pháo hiệu Đông cung sử dụng.
Ước định trước là báo cho y biết, Bệ hạ đã băng hà.
Ngựa xông vào cổng cung, như lạc vào cõi không người.
Ngự lâm quân trong hoàng cung, đã bị Sở Hành nắm giữ.
Thái giám trong cung hoảng loạn thất sắc, thấy ngựa tới liền quỳ xuống.
Đã biết trước chuyện tranh giành.
Trước điện ngủ của Bệ hạ, đông nghịt một màu người.
Thập vệ phủ Đông cung ào ạt kéo đến, Vũ lâm quân, Kinh kỳ doanh, quân Tạ gia, tán loạn khắp nơi.
Sở Hành vừa ghìm dây cương, vang lên tiếng hô vang trời: “Điện hạ!”
Ai thắng ai thua, rành rành ra đó.
28
Sở Ngu bị thị vệ của Thập vệ phủ khống chế cổ.
Hai vị huynh trưởng của ta vội vàng chạy tới, bị trói tay, dao kề cổ tương tự.
Quân Tạ gia quỳ rạp trên đất.
Thật là nhục nhã.
Sở Hành xuống ngựa, giơ tay về phía ta: “Lên đi, Hoàng hậu của trẫm.”
Ta chỉ nhìn y.
Sở Hành đưa tay ra gần hơn, vẻ mặt vô cùng chân thành:
“Thục Nhân, kiếp này, trẫm sẽ cho nàng làm Hoàng hậu hạnh phúc nhất.”
Ta quét mắt nhìn đám đông dày đặc khắp nơi, ngẩng đầu nhìn trăng trên trời.
Đêm đẹp thế này, chẳng lẽ không được vui vẻ.
Ta nhìn Sở Hành, nghiêng nghiêng đầu.
Thắng rồi sao?
Sở Hành cau mày, nhìn quanh, ánh mắt thoáng ngạc nhiên.
Quân Tạ gia ít ỏi vậy, nàng phát hiện rồi à?
“Nghịch tử!” Đúng lúc này, phía trước vang lên tiếng quát lớn, “Ngươi gọi ai là “Trẫm”?”
Sở Hành không thể tin nổi nhìn về phía người mặc long bào, xuất hiện ở cửa điện ngủ.
Bệ hạ.
29
Nước cờ thứ ba của tag, thực ra không hề bị năng lực của Sở Hành làm rối loạn.
Bởi vì ta biết, thế nhân luôn thích tự mình phán đoán.
Nhất là y giờ đây đã trở thành một “bạo quân” tàn nhẫn thích giết chóc.
Trong mắt y, đêm nay, ta chắc chắn sẽ dốc toàn lực Tạ gia, chiếm lĩnh hoàng cung, sửa di chiếu của Bệ hạ, đẩy Sở Ngu lên vị trí kia.
Y sẽ không nghĩ đến khả năng thứ hai.
Bởi y cũng mong chờ đêm nay, chờ lúc y quay về vạn dân thái bình đó.
Nhưng ta sẽ không để y như ý đâu.
Từ đầu, nước cờ thứ ba của ta, chẳng có gì gọi là biến cung cả.
Bệ hạ là một vị vua hiền minh.
Cần mẫn chính sự, yêu thương dân chúng, tín nhiệm và coi trọng Tạ gia.
Đã biết nhi tử sẽ trong đêm nay âm thầm để mình băng hà, sao có thể không sớm đề phòng?
Sở Hành chỉ mới trở về một tháng, đương nhiên không biết rõ, từ nửa năm trước, mạch huyết mỗi sáng tối của Bệ hạ đều bình ổn hơn xưa.
Thuốc thang dùng cũng xa vượt trước kia.
Thân thể Bệ hạ, thực ra khỏe mạnh hơn kiếp trước nhiều.
Từ đầu, ta chỉ muốn Bệ hạ giả vờ nghi ngờ Sở Hành.
Nước cờ thứ nhất như thế, nước cờ thứ hai cũng thế.
Nước cờ thứ ba, là tạo ra đủ loại giả tượng, khiến Sở Hành tưởng họ đã ủng hộ Sở Ngu, sẵn sàng động biến cung.
Một khi y ra tay, cộng thêm những bất mãn của Bệ hạ với y trước đây, phế Thái tử là việc tất yếu.
Tất nhiên, chuyện này phải cảm ơn Liễu Uyển.
Nếu không phải nàng, ta còn không biết thế gian lại có “thuốc giả chết” kỳ lạ này.
Bọn họ tìm thấy sư phụ nàng, thử nghiệm vài lần, chắc chắn không hại thân thể, và có thể tùy theo liều lượng mà khống chế thời gian giả chết.
Cho nên trong kế hoạch ban đầu, Bệ hạ cũng sẽ “giả chết” một lần trong đêm nay.
Sở Hành quay về, việc duy nhất khác ta làm, chính là hẹn y đến hào thành.
Nếu ở trong cung, e là y sẽ sớm nhìn ra số lượng quân Tạ gia không đúng.
Đoạt cung, bấy nhiêu số quân đâu đủ?
“Biến cung” tối nay, tất nhiên cũng có sự hợp tác của Bệ hạ.
Bệ hạ tin tưởng phụ thân.
Phụ thân nói Sở Hành có lẽ có lòng khác, nên thử một chút.
Y cũng bèn thử một chút.
Chỉ là y không biết thuốc đó sẽ khiến y “giả chết”, không biết đây đều là kế ly gián của bọn họ.
Gặp lại Sở Hành, là ba tháng sau, trong thiên lao.
30
Từ thu sang đông, trời bắt đầu rơi tuyết.
Ngày này rất giống ngày ta chết kiếp trước.
Trong thiên lao lạnh cắt da cắt thịt.
Sở Hành gầy đi rất nhiều, tay chân khóa xích sắt, mặc tù phục mỏng manh, dựa vào góc tường.
Thực ra vốn không đến nỗi thảm hại thế này.
Nhưng y quay lại, thu phục Ngự lâm quân và Kinh kỳ doanh bằng thủ đoạn tàn độc.
Bệ hạ thất vọng với y tới cực điểm, trước lúc lâm chung còn không muốn nhìn mặt y.
Đúng vậy, cho dù dùng ngự y giỏi nhất, thuốc hay nhất, sinh mệnh Bệ hạ, cũng chỉ kéo dài thêm ba tháng.
Nghe tiếng bước chân, Sở Hành ngẩng đầu, rồi lại cúi xuống.
Hẳn là ý thức được người đến không phải dạng tầm thường, y lại ngẩng đầu lên.
Đồng tử sáng lên tia hi vọng.
Ta bước vào ngục thất, y lập tức đứng dậy, tiến gần như muốn nắm tay ta.
Tag tránh ra, tay y liền cứng đờ giữa không trung.
“Thục Nhân, nàng vẫn chưa chịu tha thứ cho ta sao.”
Ta không nhịn được, lại bật cười.
“Thục Nhân, khó khăn lắm ta mới lại gặp nhau, đây chính là cơ hội để chúng ta bắt đầu lại…”
“Ta thì không nghĩ thế.” Ta giữ khoảng cách ba thước với y.
“Để chúng ta gặp lại, cũng chưa chắc, là vì có kẻ quá oan.”
Ánh mắt Sở Hành lại ảm đạm xuống.
“Sở Hành, ngươi có biết vì sao chúng ta làm phu thê mười năm, ta vẫn chưa từng có thai không?”
Ánh mắt Sở Hành rơi xuống bụng dưới ta.
“Vì từ ngày gả cho ngươi, phụ thân đã cho ta uống thuốc tránh thai.”
Thế lực ngoại thích, tạm thời không nên có con.
Đợi công thành lui về, nuôi con cái cũng không muộn.
Phụ huynh ta, tộc nhân ta, tín nhiệm ngươi như thế.
“Nhưng thực ra, chúng ta đã từng có một đứa con.”
Đồng tử Sở Hành đột nhiên co rút mạnh.
“Khi ngươi giết ta, thai trong bụng ta đã ba tháng.”
“Vậy sao ngươi không…”
“Sao không nói cho ngươi ư?” Ta đến gần y, ngẩng mắt nhìn y, “Ta sao lại phải cho ngươi một đứa con như thế?”
Sắc mặt Sở Hành từng tấc từng tấc tái nhợt, hiếm thấy lộ ra vẻ đau đớn.
“Sở Hành, ta còn thực sự lo ngươi không nhớ ra.”
Ta rút con dao găm bên hông, lạnh lùng đâm vào ngực y.
Sở Hành kinh hoàng nhìn ta, đau đớn lan tỏa đến tận đáy mắt.
Thượng lặng lẽ nhìn y:
“Đây là món nợ, ngươi nợ ta.”
31
Tuyết rơi dày hơn.
Phủ kín đường trong cung.
Sở Ngu đứng đợi ta ở bên ngoài.
“Đường trơn.” Y ngồi xuống, “Để ta cõng nàng.”
Ta trèo lên lưng y.
Kỳ thực y khá gầy, mới ốm một trận.
Nhưng ta lại thấy, không muốn tự mình đi bộ lắm.
Lưng y cũng không quá ấm, chỉ có hõm cổ tỏa ra chút hơi ấm.
Nhưng ta dựa vào lưng y.
Có lẽ vì dạo này hai người rất ăn ý, có lẽ vì y từ nay sẽ không hỏi nhiều câu “Tại sao”.
Vô tình, ta đã rơi vài giọt nước mắt.
Y đột nhiên thở dài: “Nàng cũng không còn yêu ta nữa.”
“Có lẽ nào, ta kiếm tiền nuôi nàng làm Hoàng hậu, khiến kho báu đầy ắp, an nhàn vài năm là được rồi?”
Ta bất chợt từ trên lưng y nhảy xuống.
“Này, mục đích đạt được, còn chơi trò tình cảm với ta?”
“Muốn ta nương tay lùi bước à?”
“Ừm…” Sở Ngu gãi mũi, “Bị phát hiện rồi.”
32
Ngày Sở Ngu lên ngôi, chia ấn tín làm hai.
Theo giao ước, chia sẻ giang sơn, thương nghị việc triều.
Nhưng ta dường như đã nhìn nhầm y.
Y khi làm hoàng đế, lại không hào hứng như vẻ bề ngoài.
Trước hết y khiêm tốn nói bản thân không đủ tinh lực, đề bạt phụ thân làm Nhiếp chính vương, giao phó nhiều việc triều chính.
Sau đó y thậm chí đem nửa ấn tín kia ném cho ta.
Ta thì thích thảo luận mọi việc với y.
Người thông minh nói chuyện, rất vui.
Nửa năm sau, ta mang thai.
Y càng ít quan tâm triều chính, thường xuyên ở cạnh ta.
Hỏi y thì nói nhạc phụ làm là yên tâm.
Chà, hại ta trước còn bảo y “phong lưu”.
Con đầu lòng ra đời rất thuận lợi, là một hoàng tử.
Sở Ngu rất vui mừng, cả ngày ôm con không rời tay.
Muốn phong làm Thái tử luôn.
Ta tự nhiên nhớ tới Sở Hành, lắc đầu.
Năm thứ hai, ta muốn mở rộng hậu cung.
Làm sao chỉ có một đứa con thôi được?
Sở Ngu lại từ chối.
“Thể trạng yếu.” Y nói.
Không phải, ngay cả lúc ốm y còn chưa từng kiệt sức, giờ lại nói với ta là thể trạng yếu?
Y không đồng ý cũng không sao, dù sao…
Kết quả, quay đầu lại phát hiện nửa ấn tín y đưa ta, lại bị y lấy mất.
Năm thứ ba, con biết đi, biết nói.
Trong cung dần dần nhiều tiếng cười.
Ta bắt đầu xua Sở Ngu đi chính sự.
Phụ thân nàng tuổi cũng nhiều rồi, sao chịu được việc gì cũng tự tay làm?
Ta có nửa ấn tín, kỳ thực cũng không hứng thú với triều chính.
Bị rắn cắn một lần, mười năm sợ giếng thôi.
Đến năm thứ tư, ta lại có thai.
Tình yêu dường như trước giờ chưa từng trở nên nhanh như thế.
Thỉnh thoảng Sở Ngu sẽ hỏi ta: “Nàng còn sống được bao lâu nữa?”
Xem kìa, đầu óc này sáng suốt đó.
Không hỏi, không đại diện cho việc không nhìn ra những bất thường của ta.
Y hỏi thế, ta liền đáp y: “Chỉ đến ngày mai thôi.”
“Nhanh lên, ngươi không chăm sóc, ta sẽ lấy tiền của ngươi, nuôi cả cung nam sủng.”
“Ngươi biết đấy, ta thích nhất là làm loạn.”
Năm thứ năm, con thứ hai ra đời, là tiểu công chúa.
Cả khuôn mặt Sở Ngu tràn ngập hân hoan, lại nói không lập Thái tử, mà lập một Hoàng trưởng nữ?
Ta không muốn ép y.
Năm thứ năm, Sở Ngu hai mươi lăm tuổi.
Kỳ thực đã sống hơn một kiếp của y.
Ta lại chẳng có điều gì không hài lòng.
Xét cho cùng, kế hoạch ban đầu của nàng, là trừ phụ lưu tử.
Sở Ngu loại người không nỡ tự tay làm thế này, thật sự quá thích hợp.
Năm thứ năm, Sở Ngu dẫn ta đi xem mặt trời mọc.
Khoảnh khắc ánh sáng xuyên qua tầng mây, cả Kinh thành yên bình, an nhàn.
Xuống núi, ta im lặng nắm lấy tay áo y.
Thời cuộc thái bình.
Không tranh dài ngắn, chỉ tranh sớm tối.
(Toàn văn hoàn)