Thù này phải báo - Chương 4
12
Người nam nhân trước mắt gầy gò, xanh xao.
Nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt, lại đỏ mọng mê hoặc.
Dáng vẻ cũng không khác lắm so với trong trí nhớ.
Ta đang đánh giá y, y cũng đang đánh giá ta.
Đôi mắt đen nhạt, tưởng chừng như vô tâm.
“Tạ tiểu thư danh bất hư truyền.”
“Mỹ mạo đoan trang.”
Giọng nói tựa châu ngọc rơi xuống.
Ta cười với y: “Vương gia cũng danh bất hư truyền.”
“Phẩm chất tùng bách.”
Khóe môi y hơi nhếch lên, cũng mỉm cười rất nhẹ.
Hai người nói toàn lời khách sáo, nhưng ai nấy đều tâm tư riêng..
“Tạ tiểu thư hôm trước sai người đưa trái cây đến.” Y đẩy đĩa trái cây trước mặt,
“Đã chín rồi.”
Ta mở lòng bàn tay đang cầm viên ngọc trắng: “Mỹ ngọc của Vương gia, đã nhận được.”
Ta lấy trái cây trong đĩa.
Y đưa tay lấy viên ngọc.
Ta khép lòng bàn tay lại.
Tay y khựng lại, ta nhìn y cười.
13
Y tên là Sở Ngu.
Hoàng tử của Bệ hạ, là thân huynh trưởng của Sở Hành.
Phụ thân ta nói không sai, hôn ước của ta với Sở Hành, do tiên đế ban cho, không thể nói hủy là hủy.
Nhưng ta cũng hiểu rõ hơn ai hết, cuộc hôn nhân này, không hủy không được.
Ngày đầu tiên tỉnh lại, ta trằn trọc, lục lọi trong ký ức để tìm ra người này.
Thân phận cao, địa vị tốt, quan trọng nhất là…
Chết sớm.
Nói đúng ra, y mới là trưởng tử của Bệ hạ, vị trí Thái tử lẽ ra thuộc về y.
Hôn ước của ta, cũng lẽ ra thuộc về y.
Nhưng mẫu thân y thể yếu, sinh y xong liền qua đời.
Y cũng đa bệnh, chưa đầy tuổi, ngự y đã đoán y sống không quá mười tám.
Vì thế, ngôi vị Thái tử vốn dĩ y không có duyên.
Kiếp trước tuy y sống qua tuổi mười tám, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng sống thêm sáu năm.
Nhưng y rõ ràng là người có tham vọng.
Y chưa từng thú thê, không con không cái.
Khi qua đời, tiền tài trong phủ của y, lại vượt quá một nửa ngân khố.
Không dám tưởng tượng nếu y sống thêm vài năm, hoặc thân thể khỏe mạnh, sẽ là cảnh tượng như thế nào.
“Tạ tiểu thư đến đây có ý gì?” Sở Ngu nhìn ta bằng đôi mắt đen thăm thẳm.
“Tạ Thục Nhân ta, ghét nhất kẻ ngu ngốc.” Ta nhướng mày nhìn y, “Trước khi kết minh, hãy để ta xem bản lĩnh của ngươi.”
Sở Ngu cười.
Lần này là cười thật, khiến gương mặt tái nhợt của y có thêm vài phần hào quang.
Từ từ nâng chén, uống một ngụm nước trà.
14
Tư tướng thụ thọ, với Tạ Thục Nhân trước kia mà nói, là việc nghịch thiên lý.
Nhưng ta cần một đồng minh.
Hơn nữa, là một đồng minh thông minh.
15
Kinh thành rất bình lặng.
Lời đồn lan truyền mấy ngày, không công phá được.
Hôn sự của Đông cung với Tạ thị, sao có thể đổ bể được chứ?
Đích trưởng nữ Tạ gia, chắc chắn sẽ làm Hoàng hậu.
Người Đông cung không thú, ai dám thú?
Sở Hành rất phấn khởi.
Bệ hạ thấy y là lập tức xụ mặt, y thẳng thắn dẫn Liễu Uyển đi xuân điền.
Mấy ngày không ở Kinh thành, y đương nhiên không can thiệp, chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, các thương hội giao dịch với nhau rất thường xuyên.
Hoặc là, ngay cả khi y ở Kinh thành, cũng sẽ không để ý.
Đông cung rất thiếu bạc.
Dù thiếu, cũng có Tạ thị bù đắp cho y.
Y cũng không hay biết, trong Đông cung âm thầm điều động bao nhiêu chuyện.
Dù sao chỉ là mấy a hoàn, ma ma, chẳng đáng kể.
“Chỉ vậy thôi?”
Thư từ qua lại giữa ta cùng Sở Hành, biến thành giữa ta cùng Sở Ngu.
Chỉ là hoàng tử bệnh tật, lời lẽ cũng không nhiều.
Lá thư này y không hồi âm.
Chưa đầy hai ngày, ở Kinh thành đột nhiên xuất hiện một vở diễn rất nổi bật.
Công tử bị cô nhi cứu giúp, riêng tư định chung thân.
Nhưng cô nhi xuất thân bình dân, công tử lại là danh môn vọng tộc, tuyệt đối không chấp nhận một chủ mẫu như vậy.
Tất nhiên, cuối cùng hai người phá vỡ xiềng xích thế tục, tương ái tương thủ.
Kết thúc vở diễn, công tử hùng hồn tuyên bố:
“Bình dân thì sao? Nàng ấy là bình dân không thể làm chủ mẫu được sao?”
“Báo đáp ân tình, là đạo lý quân tử.”
“Nếu không thể làm quân tử, sao xứng làm trưởng tộc?”
Nội dung vở diễn quá mức quen thuộc, dẫn đến vở diễn này bùng nổ, dư luận trong dân gian lập tức sôi sục.
Bình dân có sao không thể làm chủ mẫu được?
Thái tử nếu ngay cả báo đáp ân tình cũng không làm được, sao xứng làm quân vương?
Thái tử cưới cô gái câm, mới là phong thái quân tử.
Thái tử, nên cưới cô nương câm.
Gần như cùng lúc đó, trong rừng cây Thái tử đi săn, đột nhiên xuất hiện cảnh tượng kỳ lạ.
Hàng trăm con chim bay vòng quanh con ngựa cô nương câm đang cưỡi, vừa bay vòng vừa hót.
Trăm điểu triều phượng!
Ngay khi Thái tử trở về Kinh thành, bách tính chen chúc chào đón dọc đường.
Y ôm cô nương câm phía trước, uy phong lẫm liệt.