Thù này phải báo - Chương 2
5
Bịch! Bịch! Bịch!
Kiếp trước ta thấy Liễu Uyển quỳ xuống, vội vàng bước tới đỡ dậy.
Lần này ta chỉ lạnh lùng nhìn, nàng ta thế mà chẳng chút do dự hướng về phía ta dập đầu.
Mặt đất cứng rắn, tiếng bịch bịch liên hồi.
Hồng Nhạn kéo tay áo ta.
Hôm nay khách khứa đông đúc, đều đang nhìn về phía này.
Ta gạt tay nàng ra.
Vội gì chứ?
“Uyển Uyển!” Sắc mặt Sở Hành đã không được tốt lắm.
Chỉ chốc lát sau, trán Liễu Uyển đã bị dập chảy máu.
Phối hợp với đôi mắt sắp rơi lệ của nàng, trông thật đáng thương.
Nàng quay đầu nhìn Sở Hành, lại nhìn ta, cắn môi, tiếp tục dập đầu.
Ta thảnh thơi cầm chén trà lên.
Đột nhiên thấy tò mò, không biết nàng ta định diễn đến mức độ nào?
6
Không sai.
Liễu Uyển đang diễn.
“Câm” của nàng là diễn, vẻ đáng thương của nàng là diễn, thậm chí cả “xấu hổ phẫn nộ” của nàng năm đó, cũng là diễn.
Trong ngõ hẻm vắng lặng ở Trường An, ta tận tai nghe thấy giọng nói trong veo như hoàng oanh của nàng.
Nức nở cầu xin một lão ẩn sĩ:
“Sư phụ, đệ tử chỉ là một cô nhi, nếu không dùng mưu kế khổ nhục, sao Điện hạ để tâm tới đệ tử?”
“Sư phụ, cầu người cho đệ tử thêm liều thuốc giả chết đi!”
“Sư phụ, Uyển nhi thật lòng mến mộ Thái tử điện hạ, đệ tử biết thân phận của mình, làm thiếp cho người đã là cao gả.”
“Nhưng Điện hạ từng hứa cho đệ tử ngôi chính thê, đệ tử phải làm chút văn chương trong chuyện này, mới khiến Điện hạ thấy có lỗi với đệ tử.”
“Sư phụ, người thành toàn cho Uyển nhi đi!”
“Chỉ cần giả chết một lần, Điện hạ mãi mãi sẽ nhớ công ơn của đệ tử!”
Giỏi diễn thật.
Lừa được Sở Hành, lừa được ta.
Lừa cả bao kẻ quyền quý trong Kinh thành.
Ta từng hỏi Sở Hành, vì sao chỉ riêng si mê Liễu Uyển.
“Từ nhỏ ta đã là Thái tử, ai nấy đều nịnh bợ ta, tâng bốc ta.”
“Bọn họ kính trọng ta, yêu quý ta, bất quá chỉ vì thân phận Thái tử của ta.”
“Ngay cả nàng, Thục Nhân, nếu ta không phải Thái tử, nàng còn yêu ta chăng?”
Lời này quả thật khiến ta không đáp được.
Nếu y không phải Thái tử, ta đã chẳng có hôn ước, càng không gặp gỡ từ nhỏ, yêu với chả chẳng yêu?
“Chỉ có Uyển Uyển, nàng ấy khi chưa biết thân phận của ta, đã nguyện vì ta hiến dâng cả mạng sống.”
“Thục Nhân, tình yêu thuần khiết như vậy, ta sao có thể cưỡng lại?”
Ta gần như tin theo lời y.
Là nữ nhi thế gia, ta luôn tam tư nhi hành.
Ta phải nghĩ đến phụ mẫu, nghĩ đến gia tộc, đúng là không dễ dàng vì một người mà hiến dâng cả mạng sống.
Bọn họ đều bỏ qua khả năng khác.
Sở Hành dù có ngã xuống vực sâu, chỉ riêng y phục trên người, cũng đủ tỏ rõ thân phận quý báu của y.
Dù là công tử, thế tử, hay Thái tử.
Liễu Uyển từ đầu, đã quyết tâm.
Phải bám vào cành cao này.
7
“Đủ rồi!” Tiếng Sở Hành quát mắng.
Mọi nơi tĩnh lặng.
Liễu Uyển run rẩy cả người, sợ sệt ngước đầu, đôi mắt đẹp liếc nhìn ta.
Ý tứ rất rõ ràng.
Nàng phá hỏng nhân duyên của ta, khiến ta trở thành trò cười của Kinh thành, rất áy náy.
Ta không lên tiếng, nàng tuyệt đối sẽ không dừng lại.
Rất tốt.
Vậy thì tiếp tục đi.
Ta khẽ nhướng mày, nhắm mắt uống trà.
Liễu Uyển nghiến răng, cúi người lại định dập đầu tiếp.
Sở Hành đột ngột tiến lên hai bước, bốp –
Tay hất văng chén trà trên tay ta.
“Tạ Thục Nhân, nàng đừng quá đáng!”
8
“Tạ Thục Nhân, đây chính là khí độ của đích trưởng nữ Tạ gia các nàng sao?”
Sở Hành vừa cau mày vừa lạnh lùng nói, làm kinh động người chung quanh đang quỳ trên đất.
Y xoay người kéo Liễu Uyển dậy, đau lòng xoa trán nàng: “Tạ Thục Nhân, hãy xin lỗi đi.”
“Nàng xin lỗi bây giờ, cô sẽ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.”
Ta suýt bật cười.
Trách mình năm đó quá ngây thơ.
Sau khi bắt gặp Liễu Uyển, đêm ấy liền viết thư cho Sở Hành, kể lại những gì mình nghe thấy.
Bảo y chú ý Liễu Uyển.
Hôm sau, Liễu Uyển đã chết.
Chết thật.
Trong dân gian đồn đại, nàng không muốn làm thiếp, xấu hổ phẫn nộ tự vẫn.
Sở Hành hồi thư cho ta: “May mà Thục Nhân nhắc nhở, kẻ lừa dối trẫm, đáng tội chết.”
Sau đó chuyện này được bỏ qua.
Bao nhiêu năm, ta vẫn tự cho là y nghe theo lời mình, giết chết Liễu Uyển.
Dù sao y vốn ghét nhất bị người lừa dối.
Mãi đến lúc lâm chung.
Hóa ra “kẻ lừa dối” y nói, lại là mình.