Thù này phải báo - Chương 1
1.
Ta chết trong một ngày tuyết rơi.
Vốn định đợi đến mùa xuân, nhưng Sở Hành không đợi nổi.
Từng tấc từng tấc, lưỡi dao đâm xuyên lồng ngực ta, máu tươi tuôn trào khắp giường.
Chỉ có như vậy mới giải hận.
Xoay chuôi dao, để lưỡi kim loại lạnh lẽo xoáy vào da thịt ta.
Ta đau đớn gần như thở không nổi, vẫn cam tâm hỏi:
“Ngươi… vì sao?”
Ta không hiểu.
Ta và y từ thuở ấu thơ đã quen biết, tình bạn thuở thiếu niên.
Hơn mười năm qua, phụ huynh của ta trung quân ái quốc, hết lòng ủng hộ y.
Ngay cả khi y thu quyền trước đó, cũng đã tự động giao binh quyền, chủ động nhận tội.
Vậy mà y vẫn tìm cớ vô lý, vu oan giá họa, đẩy gia tộc Tạ thị của ta vào chỗ chết.
“Ngươi vì sao, Sở Hành?” Ta siết chặt cổ tay y.
Sắc mặt Sở Hành trắng bệch hơn cả tuyết trời, rõ ràng đang hạ sát thủ, thế nhưng vẻ mặt ấy, lại như là ta phụ bạc y.
“Vì các ngươi, nợ Uyển Uyển một mạng.”
Y nghiến răng nghiến lợi.
Uyển Uyển?
Liễu Uyển?
Ký ức quá xa xôi, đến mức Thượng phải cố gắng lắm mới nhớ ra cái tên ấy.
Và khuôn mặt yếu ớt như liễu đằng sau cái tên.
Không nhịn được bật cười.
Mười năm.
Hóa ra mười năm nay, Sở Hành chưa bao giờ quên nàng.
Hóa ra y thậm chí quy tội cái chết của nàng cho ta, quy tội cho cả tộc Tạ thị.
“Sở Hành, ngươi thật là một tên…”
Ngu ngốc!
Hai chữ cuối cùng chưa kịp thốt ra, Sở Hành đã rút dao.
Máu đỏ tung tóe, rơi vào lưỡi như mùi kim loại.
Vị tanh ngọt.
Y như năm đó, mẫu thân thức trắng đôi mắt, nấu cho ta một bát yến huyết.
2
“Cô nương, có phải trong lòng lại đau đớn?”
Tuyết tan biến mất không thấy.
Hàn khí lạnh thấu xương biến mất không thấy.
Xuân quang đang thịnh, nhân gian tấp nập.
Lễ cập kê mười sáu của ta.
Hóa ra, ông trời có mắt, nhắm mắt rồi lại mở, ta thế mà không chết.
Không chỉ không chết, còn quay về năm mười sáu tuổi.
Năm đó, hoàng huynh đại thắng trận, phụ hoàng trị thủy tai lập công lao.
Năm đó, ta chưa gả cho Sở Hành.
“Có đau lòng không?” Tiếng cười mỉa mai vang lên sau lưng, “Hôm qua Thái tử điện hạ quỳ trước cửa Cần Chính điện cả đêm, để hủy hôn ước với Thượng Thư phủ đấy.”
Hồng Nhạn quay đầu định bỏ đi, bị ta ngăn lại.
Chỉ vì muốn hủy hôn ước của ta.
Năm đó, Sở Hành diệt phỉ dọc đường gặp nạn, rơi xuống vực, được một cô gái mồ côi cứu.
Cô nương mồ côi mỹ mạo mềm mại, vì cứu y mà thử trăm thảo dược, tổn hại thân thể không nói, còn bị độc câm mất giọng hót véo von như hoàng oanh.
Sở Hành cảm kích, đưa nàng ta vào cung.
Đến hôm qua, đã quỳ trước Cần Chính điện ba ngày đêm.
Để cưới nàng làm Thái tử phi.
“Cô nương, đừng nghe lời đồn bên ngoài, tình cảm của Thái tử điện hạ với người nương, Thái tử điện hạ thương người…”
Ta nhìn Hồng Nhạn, lắc đầu với nàng.
Lời của Hồng Nhạn im bặt.
Ta tất nhiên biết nàng định nói gì.
Ba ngày trước, ta tỉnh dậy ở Thượng Thư phủ.
Ba ngày không dài, đủ cho ta suy ngẫm rõ tiền thế kim sinh.
“Tiểu thư.” Hồng Nhạn đột nhiên sáng mắt, thì thầm, “Thái tử điện hạ đến rồi.”
3
Ta ngẩng đầu, liền thấy Sở Hành mặc thường phục Thái tử, trong đám người vây quanh tiến lên.
Tiếng nghị luận phía sau lập tức biến mất.
Ta cùng Sở Hành là bạn thanh mai trúc mã.
Từ nhỏ đã định hôn ước.
Từ bé ai bắt nạt ta, y luôn ra mặt bênh vực.
Y phạm lỗi bị phạt, taluôn ra mặt cầu tình cho y.
Trước giờ, chưa bao giờ hoài nghi, ta là người Sở Hành yêu nhất.
Cũng chỉ có mình ta làm Thái tử phi được chọn.
Nhưng hôm nay, ngày cập kê mười sáu của ta, y lại dẫn một nữ nhân khác đến.
Liễu Uyển trắng gầy mảnh mai, như chim non sợ hãi nép vào bên cạnh y.
Sở Hành quỳ cả đêm, không hề thấy mệt mỏi, ngược lại còn mỉm cười, thân mật nói gì đó bên tai nàng.
Nàng nhìn về phía ta, vẻ mặt chợt trở nên hoảng hốt lẫn lúng túng, rồi bước vài bước về phía trước.
Nhìn chằm chằm ta rồi “bịch” một tiếng quỳ xuống.
4
Quả nhiên, giống y hệt một đời làm mẫu.
Ngay cả giọt lệ chực rơi nơi hàng mi cũng giống y hệt.
Suốt một đời ta cứ bị lừa bởi vẻ đáng thương ấy của nàng, thật tâm cho rằng nàng vì Sở Hành mà suy tính.
Ta xuất thân Tạ thị, lại là thê tử của Thái tử, chưa bao giờ mong đợi “tình yêu của một đời”.
Cảnh nàng ta quỳ khiến lòng ta chua xót, nhưng vẫn không đến nỗi mất đi gia phong.
Sở Hành muốn hủy hôn, ta không hề khóc lóc, chỉ vì tình cảm nhiều năm, thành tâm khuyên vài câu:
“Liễu cô nương ở Kinh thành không nơi nương tựa, lại thân thể thiếu thốn, tuy là ơn cứu mạng của ngài…”
“Ngôi vị chánh thê, e rằng quỳ đến gãy đầu gối, bệ hạ cũng không cho phép, ngược lại còn rước họa cho nàng.”
“Điện hạ, chi bằng tạm lùi bước, trước hãy nạp vào Đông cung, sau này sẽ…”
Ta nói ẩn ý:
“Sau này thế nào, chẳng phải điện hạ đã tính cả rồi sao?”
Chỉ vài câu nói ấy, miễn họa cho nàng, lại khiến ta gánh vạ vào thân.