Thái tử yêu một nước đem lòng yêu một cô nương câm đã từng cứu mình, kiên quyết từ hôn.
Ta thiện tâm khuyên can:
“Cô nương câm này thân cô thế cô, trước hết nên nạp làm thiếp.”
Cô nương câm cảm thấy bị sỉ nhục, xấu hổ phẫn nộ đến cùng.
Mười năm sau, Thái tử ngồi vững ngai vàng việc đầu tiên, phế hậu vị của ta, diệt toàn tộc ta.
“Vì các ngươi, nợ Uyển Uyển một mạng.”
Tỉnh lại lần nữa, đúng vào ngày ta mười sáu tuổi.
Một vị trưởng lão hỏi ta mong muốn điều chi.
“Chỉ mong Thái tử điện hạ cùng Liễu cô nương… bạc đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm.”
“Bệ hạ, xin hạ ha chỉ tứ hôn cho hai người họ thành thân đi!”