19
Vừa bị ném lên xe, tôi đã bị Cố Lãng đè chặt ở ghế sau.
"Nam Hi, có phải lão tử cho ngươi mặt mũi hay không! Để ngươi lặp đi lặp lại nhiều lần nhảy lên điểm mấu chốt của ta!"
Áp lực bộc phát tại thời khắc này, tôi trực tiếp quát anh ta: "Đúng vậy! Khó chịu vừa vặn! Thừa dịp con mẹ nó cái kia phá hôn còn chưa kết, nhanh ly, ngươi thích bắt ai làm..."
Tôi còn chưa nói hết lời.
Lập tức một nụ hôn bất thình lình như bão táp đánh cho tôi trở tay không kịp.
Hoặc là nói đó không phải là một nụ hôn, mà là một nụ cắn xé của dã thú, kèm theo đó là mùi máu tươi nồng nặc, tôi dần dần cảm thấy ngạt thở.
Cảm giác được có dấu hiệu buông lỏng, tôi trực tiếp đẩy ra tát anh ta một cái.
Còn không biết có phải vừa hôn qua người yêu kia hay không.
Phi, ghê tởm.
Tôi ghét bỏ lau miệng, không kiên nhẫn gõ gõ cửa sổ xe, "Bảo hắn dừng xe! Tôi muốn xuống xe!"
Cố Lãng nhìn tôi, ánh mắt dần dần thâm trầm, cuối cùng đột nhiên nở nụ cười, sau đó bắt đầu cởi cà vạt.
Ta đi! Hắn không phải điên rồi chứ!
Tôi vung quyền đánh về phía anh ta, lại bị anh ta bắt được, ngược lại dùng cà vạt trực tiếp cột cổ tay tôi lại.
Hắn cười nhạo một tiếng.
Âm thanh, cảm xúc cũng không cao.
"Tỉnh lại đi, võ thuật của ngươi sớm nhất vẫn là học từ ta."
Tôi không phục, vừa định nói gì đó thì anh ta đã trực tiếp lấy táo không biết từ đâu ra chặn miệng tôi lại.
Đúng, giống như trước đó tôi đối với Mạnh Diệc vậy.
Tôi cảm thấy lúc này chắc là tôi đã tức giận thành cá nóc rồi.
Cố Lãng lại bắt đầu bỏ qua tôi, ngồi bên cạnh tôi chuyên chú xem điện thoại.
Nhìn một chút, khóe miệng anh ấy lại còn mang theo nụ cười.
Khiến tôi không nhịn được mà hơi nghiêng đầu nhìn xem rốt cuộc anh ấy đang nhìn cái gì.
Phía trên đang hiển thị giao diện Weibo.
"Nam Hi ngượng ngùng nhìn nam nhân anh tuấn tướng mạo như minh tinh trước mắt này, rốt cuộc hô lên tiếng lòng cô ấy chôn giấu trong đáy lòng mười sáu năm: "Cố Lãng! Ta tuyên ngươi!"
...
Tôi nhấc chân đạp anh ấy một cái.
Vì vậy, Cố Lãng lấy cà vạt từ trong túi ra, buộc cả chân tôi vào.
Khốn kiếp! Cà vạt của Gucci để cho anh ấy dùng như vậy sao?
Không biết qua bao lâu, xe chậm rãi dừng trước một tòa nhà âm u.
Cố Lãng xuống xe, bế tôi xuống.
Trong nháy mắt đó, tôi cảm thấy anh ấy muốn giết tôi diệt khẩu.
Mãi đến khi lên mái nhà, tôi mới nhận ra nơi này.
20
Cố Lãng đặt tôi xuống, cởi cà vạt trên đùi ra.
Tôi đưa cổ tay qua, anh ấy không để ý trực tiếp xách theo dây thừng, dẫn tôi đi về phía trước, giống như tù nhân vậy.
Tôi bất mãn, nhưng tôi đánh không lại anh ấy.
Giữa mái nhà có một tầng trệt khổng lồ, tôi nhớ rằng bên trong giống như một thế giới nhỏ, có máy chơi game đồ ăn vặt, có rất nhiều thứ không thể nói hết, là căn cứ bí mật của chúng tôi.
Đúng, chúng tôi, chỉ có hai chúng tôi.
Khi đó Cố Dật không có một cái kình lực khiến tôi làm được ông nội tốt nhất, đối với chuyện thông gia vốn định mệnh cũng không có căm hận lớn như vậy.
Mãi đến khi tôi cảm thấy nên phản kháng, theo đuổi cái gọi là tự do, lựa chọn Cố Dật mà mọi người chướng mắt nhất, tôi hoàn toàn bỏ qua tất cả, cũng ngăn cách Cố Lãng.
Nơi này cũng không còn tới nữa.
Cố Lãng kéo tôi vào, ấn công tắc, vẫn là đèn ngôi sao tôi chọn trước đây.
Trong phòng rất sạch sẽ, giống hệt như trong trí nhớ, trong nháy mắt nhìn tôi đến ngây người.
Anh ta kéo tôi đến trước một chiếc tủ kính.
Trước đây tôi hỏi anh ta chuẩn bị đặt gì ở trên, anh ta nói là một bí mật.
Hiện tại nơi này có một cái bình cao hơn nửa người, bên trong chứa đầy sao.
Hắn ôm bình ra, kéo tôi ngồi xuống đất.
Mở nắp ra, tháo cà vạt trên cổ tay cho tôi.
Tôi vô thức lấy quả táo trong miệng ra trước, nhưng lại bị ánh mắt của anh ta uy hiếp.
"Đừng lấy, bây giờ tôi cũng không muốn nghe cô nói một ít lời tôi không thích nghe."
"Trước kia không phải cô thích nhất rút thăm may mắn sao? Hiện tại tới rút mấy cái."
Không biết có phải hoàn cảnh cho phép hay là ngữ khí của hắn quá mức mê hoặc, tôi thế mà ngoan ngoãn làm theo.
Rút ba cái đặt vào trong tay hắn.
Hắn bắt đầu mở từng cái ra, chậm rãi đọc lên chữ trên tờ giấy.
"Ngày 28 tháng 1 năm 13, trời quá lạnh, cô ấy nói muốn có một căn cứ bí mật, ài, tiền mừng tuổi năm nay lại không có, sang năm nhất định phải tiết kiệm.(Ps: Bởi vì mẹ nói về sau lễ hỏi phải tự mình bỏ ra.)"
"Ngày 1 tháng 7 năm 14, tiểu tam không biết xấu hổ kia dẫn con nàng đăng đường nhập thất làm lão mụ tức giận nhập viện, tiểu tử kia còn vụng trộm đổi thuốc của lão mụ bị tôi bắt được, tôi túm nó đến trong ngõ nhỏ muốn đánh nó, nó chắn ở trước mặt nó. Tôi nhịn được, bởi vì tôi nhớ lão mụ nói, không thể đánh lão bà."
"Ngày 3 tháng 12 năm 18, hôm nay là sinh nhật cô ấy, cô ấy nói trước mặt tất cả mọi người rằng cô ấy sắp gả cho đứa con riêng đã hại chết mẹ mình, cô ấy thật nhẫn tâm, mình chẳng còn gì cả."
Tôi nghe thấy giọng nói của anh ta nhẹ bẫng, mang theo vài phần châm chọc.
"Cho nên ngày mai sẽ là cái gì? Chạy hôn? Hay là nhục nhã tôi trước mặt tất cả mọi người?"
"Cô có thể thích nhiều người như vậy, nhưng vì sao hết lần này tới lần khác là Cố Dật! Hắn ước gì tôi chết ở trước mặt hắn giống như mẹ tôi!"
Cuối cùng lại có vài phần nghẹn ngào.
"Nam Hi, tôi yêu cô nhiều năm như vậy, cô đối với tôi như vậy..."
Mắt tôi đột nhiên ướt đẫm, nước mắt không kìm được mà chảy xuống.
Hắn đứng dậy lấy quả táo trong miệng tôi xuống.
Miệng của tôi vẫn còn hơi mở ra, anh cúi người hôn xuống, cẩn thận từng li từng tí, chậm rãi dịu dàng.
Tôi cảm thấy hai má tôi nóng bừng, nhịn không được đẩy người, nhỏ giọng giải thích: "Tôi không có."
"Tôi còn thấy phiền!"
"Cô không kiểm điểm!"
"Anh nói anh và nữ thư ký kia xảy ra chuyện gì?"
"Vậy cũng không chỉ anh thích tôi, tôi cũng thích anh a, bằng không nhiều ngày như vậy tôi phiền cái gì?!"
Nam nhân nghe bỗng nhiên nhíu mày, "Tôi không kiểm điểm, anh cùng người mẫu nam kia, tôi còn chưa tìm anh tính sổ đâu!"
Tôi lập tức nóng nảy, "Bây giờ đang nói đến anh! Anh đừng có nói chuyện nữa! Vẫn luôn đi theo thư ký bên cạnh anh! Hôm đó tôi đã thấy cô ấy khoác áo khoác rồi!"
Hắn có chút mờ mịt, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, trực tiếp cười ra tiếng, "Cho nên anh là ghen?"
Tôi liều mạng đẩy, hung tợn trừng mắt, lại bị trực tiếp ôm vào trong ngực.
"Nam Hi, hắn là nam tử, tôi cũng không có sở thích gì kỳ quái."
Tôi không thể tin được nhìn hắn.
Anh nghiêm túc gật đầu, còn lấy ảnh chụp của cuộc họp thường niên ở công ty ra.
Không đúng, rõ ràng tìm một đại lão nữ trang làm thư ký là một sở thích kỳ quái mà!
Không ai nói chuyện, trong nháy mắt gian phòng yên tĩnh trở lại, Cố Lãng nghiêm túc nhìn về phía tôi, trong con ngươi màu mực lưu động ánh sáng ấm áp, mở miệng lại có chút lo sợ bất an, "Hi Hi, anh thật sự thích tôi sao?"
Hắn nói đến đây, tôi liền tức giận không chỗ phát tiết.
"Anh lại còn không tin? Nếu không phải anh, tôi còn bực bội vì một nam nhân ghen tuông một tuần lễ với hắn sao?"
"Anh nói anh có phải đã sớm muốn xuống tay với tôi hay không!"
Cố Lãng mím môi, trầm giọng nói: "Lễ thành nhân kia tôi đã nghĩ rồi."
Lập tức mang theo một chút ủy khuất, "Vốn chính là của tôi, ai, uổng công bị người ta trộm đi năm năm."
Tôi không thể nhìn thấy người mình thích làm nũng thương tâm, tiến lên hôn lên khóe miệng hắn trấn an nói: "Không có việc gì, tương lai đều là của chàng."
21(Nam chính phiên ngoại)
Tiểu Cố Lãng ba tuổi nhón chân, nằm nhoài trên giường trẻ con nhíu mày nhìn.
Trong lòng có chút khó chịu, mẹ nói đây là em gái muốn che chở.
Nhưng nàng ta nhăn nhúm, xấu quá.
Cố Lãng ghét bỏ một hồi lâu, nhưng vẫn ngoan ngoãn dỗ dành đút thức ăn phụ, đuổi con chó muốn bò lên giường sang một bên.
Mãi đến khi Tiểu Nam Hi được nuôi đến phấn điêu ngọc trác, được cho biết đây là vợ sau này, lúc này mới biến thành hoàn toàn cam tâm tình nguyện, mỗi ngày đều vội vàng, không cho hắn làm, hắn sẽ gấp với ai.
Trong bữa tiệc sinh nhật của tiểu thiếu gia Mạnh gia, Cố Lãng nhìn Tiểu Nam Hi nước miếng chảy thành sông với kem, mắng anh em tốt Mạnh Diệc ngày xưa thành chó.
Cuối cùng đen mặt ăn hết tất cả kem trước mặt Tiểu Nam Hi.
Bởi vì lúc này Tiểu Nam Hi mới năm tuổi, đã có ba cái răng sâu, đau đến mức rơi nước mắt, làm Cố Lãng đau lòng không thôi.
Tuy rằng hôm sau Cố Lãng cũng bởi vì đau dạ dày mà được đưa đến bệnh viện, ở gần nửa tháng.
Nhưng Cố Lãng cũng không hối hận.
Bởi vì khi đó, Tiểu Nam Hi vừa biết không nhiều chữ sẽ đến bệnh viện đọc truyện cổ tích cho cậu.
Giọng nói như sữa, vô cùng đáng yêu.
Cố Lãng cho rằng cuộc sống của mình sẽ luôn xuôi gió xuôi nước như vậy.
Mãi đến khi người phụ nữ kia dẫn theo "anh trai" có tướng mạo giống Cố Lãng đến nhà anh.
Cố Lãng từ trước đến nay cho rằng mẹ của Ôn Uyển hoàn toàn điên rồi.
Bởi vì người phụ nữ kia nói mẹ mới là người thứ ba, cha ở cùng với cô ta chẳng qua là vì sự nghiệp gia tộc.
Người "ca ca" đi một bước khụ ba lần kia cũng đáng giận đến cực điểm, giả bộ đáng thương cướp đi toàn bộ sự chú ý cùng sủng ái của ông Cố.
Khoảnh khắc thiếu niên Cố Lãng dùng nắm đấm đánh về phía Cố Dật, Nam Hi đã chắn trước mặt hắn.
Khi đó, Cố Lãng không chỉ thấy được phẫn nộ trong mắt cô gái nhỏ anh thích nhiều năm như vậy, càng thấy được nụ cười trêu tức của anh trai con riêng sau lưng.
Giống như một loại đùa cợt.
Cố Lãng đột nhiên cảm thấy rất vô lực, cho nên thu tay, một mình đi về phía bệnh viện.
Sau đó tuy rằng Cố Lãng kịp thời đổi thuốc của Cố Dật đổi về, nhưng mẹ vẫn bị ngạt thở, qua đời.
Nhà của Cố Lãng, hoàn toàn tan rã.
Nam Hi của Cố Lãng, cũng biến thành người khác.
Cố Lãng chỉ có thể vừa liều mạng học, liên hợp ông ngoại bảo vệ gia sản, đứng ở đỉnh phong, đạp Cố Dật luôn muốn trèo lên trên xuống.
Một bên đè nén nội tâm, giống như thằng hề giấu ở góc, tự ngược ghen tị nhìn chăm chú vào, người Cố Lãng thích là làm sao moi tim móc phổi đối với tử địch của Cố Lãng.
Có vô số lần Mạnh Diệc nói với Cố Lãng, anh em, cần gì chứ? Thiên Nhai nơi nào không có cỏ thơm.
Cố Lãng chỉ có thể cười qua loa.
Thích mười mấy năm, loại thói quen xấu theo bản năng khắc vào trong xương cốt, là lại cần đại khái mười mấy năm mới có thể thay đổi.
Nhưng không bao lâu sau, Cố Lãng phát hiện Cố Dật không thành thật như vẻ bề ngoài, dù sao cũng là một thùng nhuộm lớn trong giới giải trí, chắc chắn sẽ có chuyện ngoại tình.
Nhiều năm thấm nhuần trong trung tâm thương mại, Cố Lãng đã học được cách bất động thanh sắc.
Bất động thanh sắc thu thập chứng cứ phạm tội.
Bất động thanh sắc hợp tác với nhà họ Nam đến mức hai nhà làm ăn không thể tách rời.
Bất Động Thanh Sắc nắm chắc thời gian, ở tiệc sinh nhật cho Cố Dật uống thuốc, gọi tình nhân cũ của anh ấy tới, để Nam Hi phát hiện.
Tiếp theo, chính là chờ đợi thời cơ.
Có trời mới biết, khi Nam Hi mặc chiếc áo màu đen dẫn Cố Lãng đến, Cố Lãng khó chịu đến mức nào.
Nhưng quy củ trên bàn đàm phán từ trước đến nay là ai mở miệng trước người đó liền thua.
Cho nên anh ấy chịu đựng, người nhẫn nhịn nhiều năm chủ động ôm vai anh ấy, câu dẫn ngồi ở trên đùi anh ấy.
"Tôi rất ngoan, ca ca, suy nghĩ một chút?"
Một câu nói, Cố Lãng vứt bỏ mọi nguyên tắc.
Không để ý đến bất kỳ điều gì, chỉ hạ quyết tâm, lần này bất luận cái gì cũng phải đem người nhốt ở bên cạnh mình.
Sau đó Cố Dật chó cùng rứt giậu, trong ứng ngoài hợp tiết lộ cơ mật công ty, Cố Lãng bận đến mức ngay cả thời gian ngủ cũng không có, mà Nam Hi đột nhiên lạnh nhạt không trả lời tin nhắn, khiến cho tâm trạng của Cố Lãng lạnh xuống.
Anh ấy gần như cho rằng, anh ấy lại một lần nữa thua Cố Dật.
Mà biểu lộ cõi lòng của căn cứ bí mật là một lần đánh cược cuối cùng của anh ấy.
Không ngờ, anh ấy lại thắng, người anh ấy thích cũng ưa thích anh ấy, còn vì anh ấy phiền não, vì anh ấy ghen.
Điều này khiến Cố Lãng có chút muốn cảm ơn thư ký xinh đẹp của học trưởng anh ấy.
Đêm hôm đó, Cố Lãng dắt người trong lòng ra cửa.
Một tay khác của người trong lòng còn ôm chặt bình thủy tinh chứa đầy tâm sự của anh ấy.
"Đây là viết cho tôi, là của tôi."
Cố Lãng nghe giọng nói hờn dỗi của Nam Hi, giống như làm nũng, cào lòng người ngứa ngáy.
"Cùng lắm thì, sau này tôi cũng vậy
Viết cho ngươi."
Đại tiểu thư lui bước sau cùng.
Cố Lãng cũng không để ý, chỉ dịu dàng xoa đầu người phụ nữ.
Bình thủy tinh bị dọn sạch đặt ở phòng khách nhà mới, Cố Lãng cũng không biết những ngôi sao kia bị Nam Hi giấu ở chỗ nào.
Chỉ là ngày đầu tiên sau tân hôn, Cố Lãng tan tầm về đến nhà, phát hiện trong cái bình trống kia lại có thêm một ngôi sao lẻ loi trơ trọi.
Tinh tinh chiết xiêu vẹo vẹo, giống như sắp tan thành từng mảnh.
Nhìn qua có chút buồn cười.
Mở ra, phát hiện bên trong chỉ có mấy chữ ——
Cố Lãng, lão xử nam, không bằng cầm thú.