Thế thân công chúa - Chương 4
11
Chương quý phi sau khi chết bệnh, mẫu gia trấn quốc đại tướng quân của Chương quý phi chính thức tạo phản.
Nhưng trên dưới triều đình, ngay cả người lãnh binh cũng không có.
Thân thể phụ hoàng ngày càng sa sút, càng thêm không ổn.
Ta nói với phụ hoàng, không bằng để Nhị hoàng huynh xuất chinh, hắn là hoàng tử duy nhất, nhất định phải gánh vác trọng trách.
Phụ hoàng ngồi một mình trong ngự thư phòng một đêm, sáng sớm hôm sau, hạ thánh chỉ để Ninh Cảnh Hành xuất chinh đối chiến.
Hai phe đánh nhau hăng say ở Gia Dục Quan, chiến sự duy trì suốt hai năm, Trấn Quốc đại tướng quân cuối cùng cũng thua trận.
Nhưng Ninh Cảnh Hành cũng không khỏi, bị trọng thương, cuối cùng trở thành tàn tật.
Thân thể phụ hoàng càng thêm không được, cả ngày mê man chìm vào giấc ngủ.
Tôi bắt đầu quản lý chuyện triều đình, lại âm thầm để Tạ Vô Ngu đi ám sát Ninh Cảnh Hành.
Nữ tử can thiệp chính sự, tiếng phản đối trong ngoài triều đình càng vang dội.
Chẳng qua cũng không sao, ta chỉ giết mấy nhóm quan văn nói luyên thuyên, lại treo thi thể bọn họ lên trên quảng trường Hán Bạch Ngọc thị chúng.
Khi văn võ bá quan trên dưới triều đều có thể nhìn thấy từng hàng thi thể.
Từ đó về sau, không còn ai dám chỉ trích lung tung nữa.
Chờ sau khi Ninh Cảnh Hành chết, trẫm là chân mệnh thiên nữ duy nhất. Ta phong Viên Hi Nguyên làm quốc sư, lại để Tạ Vô Ngu âm thầm phụ tá ta xử lý chính sự. Dưới sự quản lý của trẫm, Đại Chu quốc thái dân an, phồn vinh hưng thịnh.
Chớp mắt lại qua ba năm.
Hậu cung của trẫm nạp vô số gối thêu hoa, nhưng trên thực tế, lại là cùng Tạ Vô Ngu ngày đêm sênh ca.
Tạ Vô Ngu thông minh như thế, chắc chắn trẫm và con của hắn nhất định cũng vô cùng thông minh.
Chỉ là mỗi đêm trẫm mơ về, luôn mơ thấy hình ảnh Tạ Vô Ngu mang theo thiên tử lệnh cho chư hầu ở kiếp trước.
Ta luôn cười híp mắt nhìn Tạ Vô Ngu hỏi hắn: “Tạ Vô Ngu, ngươi có phản bội trẫm không?”
Tạ Vô Ngu quỳ gối bên chân trẫm, nói hết lần này tới lần khác: “Thần không dám.”
Nhưng hắn nói không dám, trẫm sẽ tin sao?
Gần đây trẫm thường xuyên muốn buồn nôn, âm thầm gọi thái y đến, đúng là hỉ mạch.
Trẫm suy nghĩ một chút, hẳn là thời cơ đã đến.
Ta gọi Tạ Vô Ngu tới, đặt một bát canh tổ yến trước mặt hắn.
Ta như cười như không nhìn hắn: “Ngươi dám uống sao?”
Tạ Vô Ngu của hiện tại đã giống hệt Cửu Thiên Tuế của kiếp trước.
Bộ dáng tuấn mỹ, khí chất nổi bật, tâm cơ thâm bất khả trắc.
Hắn đứng chắp tay, mặt mày nhìn ta thật sâu: “Ngươi muốn giết ta.”
Trẫm cười nói: “Đúng vậy, ngươi quá nguy hiểm, trẫm vẫn không yên lòng.”
Trẫm nói: “Chờ ngươi chết, ta sẽ phong ngươi làm hoàng hậu, ngày sau trẫm cũng chết, chúng ta sẽ chôn cùng nhau.”
“Ngươi đi trước một bước, mấy chục năm sau trẫm lại đến.”
Tạ Vô Ngu: “…”
Trẫm vẫn luôn mỉm cười nhìn hắn.
Nhưng hắn nguyện ý uống tổ yến này còn dễ nói, nếu hắn phản kháng, ám vệ trẫm sắp xếp ở sau cửa sẽ trong nháy mắt bắn ra mũi tên độc, giết chết hắn ngay tại chỗ.
Ánh mắt Tạ Vô Ngu vẫn âm u nhìn ta.
Mãi đến hồi lâu, hắn mới cầm lấy canh tổ yến, ngửa đầu uống cạn.
Bước chân hắn lảo đảo ngã xuống đất, nở nụ cười với ta: “Chỉ cần ngươi vui vẻ là được.”
Ta nhìn Tạ Vô Ngu ngã trên mặt đất, đáy lòng trống vắng, nhưng lại cảm thấy rất vui vẻ.
12
Thật ra trong tổ yến không có độc, chỉ bị trẫm thả một lượng ít mê dược.
Trẫm chỉ muốn thử lòng trung thành của hắn.
Ban đêm, ta đá hắn một cước, hừ lạnh nói: “Này, ta có hỉ.”
Tạ Vô Ngu ôm ta vào lòng, cười khẽ: “Cảm ơn ngươi.”
“Cảm ơn ta cái gì?”
“Cảm ơn ngươi năm đó đã bảo toàn cho ta.” Hắn dừng một chút: “Còn nữa, trong bụng ngươi là cốt nhục của ta, vì sao ta phải phản?”
Ta nghĩ, a… Hình như là đạo lý này.
Tạ Vô Ngu lười biếng: “Cho nên đừng suy nghĩ lung tung, mau tắm rửa ngủ đi.”
(Toàn văn xong)