Tôi là tiếp viên hàng không - Chương 6
20
Vì đông người nên họ chọn một nhà hàng khá rộng rãi.
Trần Phi không hay biết, nhưng tôi trực giác cảm nhận được không khí hơi khó xử.
Là một cảm giác mơ hồ khó diễn tả bằng lời.
Mọi người không rõ mối quan hệ giữa tôi và Trần Dương.
Sau khi gọi món, mọi người níu kéo câu chuyện.
“Này anh chàng điển trai, anh làm nghề gì vậy?”
Trần Phi cười nói: “Phi công ạ.”
Mọi người kêu lên kinh ngạc: “Phi công cơ à?”
Anh gật đầu xác nhận.
“Thực là quá đỉnh, không lạ gì mà anh điển trai thế này, nghe nói phi công phải là những người được tuyển chọn kỹ lưỡng nhất. Trong những lần chụp hình, chúng tôi hiếm khi được gặp mấy anh chàng điển trai như anh. Nhưng hôm nay, khi anh bước vào phòng quay thì phải nói là các cô gái trong đoàn đều lén nhìn anh đấy.”
“Phi công với tiếp viên hàng không thật sự rất xứng đôi. Mình cũng thấy ghen tỵ với hai người lắm đấy.”
“Nói thật, tiếp viên hàng không thì tôi gặp nhiều lắm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi bị khí chất của cô Lâm làm bất ngờ. Cô ấy có một khí chất rất nhẹ nhàng, thanh thoát, như đóa hoa huệ bách, vô cùng dịu dàng đằm thắm. Và làn da của cô ấy cũng rất mịn màng tuyệt vời.”
Tôi đỏ mặt vì ngạc nhiên trước những lời khen ngợi: “Mọi người thật là dí dỏm quá đi.”
Sau đó Trần Phi mời: “Món ăn đã dọn ra, mọi người hãy tạm quên mệt nhọc mà ăn đi nào.”
Tôi vô tình liếc sang Trần Dương, anh không hề để ý đến thức ăn trong suốt quãng thời gian đó, chỉ lom lom nhìn về phía Trần Phi.
Trần Phi cũng nhận ra điều đó.
“Không ngon miệng à, để tôi gọi thêm vài món khác nhé?”
“Không sao đâu.”
Anh rút ánh mắt lại, cầm đũa ăn cơm.
Nhiếp ảnh gia đứng dậy cầm ly rượu lên:
“Ông chủ, hiếm có dịp quý khách tới từ tổng công ty, để tôi nhân cơ hội này cạn ly đề nghị với ông.”
Trần Dương cũng đứng dậy, cầm ly rượu lên vẫy vòng tròn:
“Tôi cạn ly cảm ơn những nỗ lực của các bạn dành cho Tập đoàn Trần thị.”
Sau đó mọi người cũng xôn xao đứng dậy chúc tụng hai người.
“Cũng phải chúc mừng phi công Trần và tiếp viên Lâm nhân dịp này, cảm ơn hai người đã đãi đồng bọn chúng tôi, chúc tình yêu ngày càng thêm ngọt ngào!”
“Đúng rồi, khi có kế hoạch cưới thì nhớ gửi thiệp cho chúng tôi nha, chúc hai người hạnh phúc trăm năm!”
Trần Phi rót đầy ly trà cho tôi và kéo tôi đứng dậy.
“Cảm ơn mọi người đã chúc phúc, chúng tôi sẽ nhớ mời.”
Chỉ có họ là đứng dậy chạm ly, còn Trần Dương vẫn ngồi yên.
Tám người bên này đứng chúc mừng nhưng chỉ một mình anh ngồi không nhúc nhích, cảnh tượng nhìn lạ lắm.
Nhân viên của anh cũng cảm thấy bối rối không biết phải nên xử trí thế nào. Mọi người nhìn trái nhìn phải vẻ khó hiểu.
Lúc đó điện thoại anh đổ chuông, anh nhấc máy lên:
“Xin lỗi, để tôi nghe điện thoại trước.”
Anh đi ra ngoài nghe điện thoại.
Bàn tiệc trở nên tự nhiên hơn, mọi người cùng nhau chúc tụng.
21
Sau khi ăn xong, ê-kíp chụp ảnh nói họ còn phải quay lại làm việc thêm nên gọi taxi về trước.
Trần Dương cũng đi ra, bước về phía chiếc xe của mình. Theo quy định của hãng hàng không, phi công không được phép tự lái xe.
Trần Phi thường phải gọi taxi để di chuyển.
“Anh đưa em về ký túc xá trước nhé.”
“Không cần đâu, làm phiền anh quá rồi.”
“Không sao đâu. À mà bây giờ em ở đâu?”
“Đi thôi, xe tới kìa.”
Anh cười, nắm gọn lấy cổ áo tôi, trời đã về chiều có gió lạnh.
Bất chấp lời tôi phản đối, cả hai cùng ra bắt một chiếc taxi, anh đưa tôi về ký túc xá trước.
Khi xe lăn bánh rồi, tôi cố tình liếc nhìn ra sau một lần nữa, chiếc xe của Trần Dương cũng lên đường.
Xe dừng dưới tòa nhà ký túc xá.
Tôi chuẩn bị xuống xe.
“Nghỉ sớm nhé, mai anh sẽ qua đón em.”
“Không cần đâu, máy bay hôm sau cất cánh rất sớm mà, sao anh lại qua đón?”
Phi công phải thức dậy rất sớm, có khi từ 4h30 sáng đã phải chuẩn bị ra phi trường, ăn sáng và làm kiểm tra an toàn máy bay.
Anh nhướn mày, khoác tay qua eo tôi không buông ra.
“Mai sẽ có một chút thời gian rảnh rỗi thôi mà. Đây là một phần thưởng nhỏ dành cho em đấy. Chúng ta cùng bay một chuyến mai.”
Anh ghé sát tai tôi, hạ giọng xuống:
“Đồng ý thì anh mới buông ra đấy.”
Tôi liếc ra phía tài xế đang ngồi trên ghế lái phía trước.
Tôi xoa nhẹ lên tay anh.
“Được rồi.”
Tôi bước xuống xe, chiếc taxi lăn bánh đi.
Tôi đứng trước cổng ký túc xá một lúc. Có cảm giác mệt mỏi khó tả.
Mới chỉ sáu tháng trôi qua mà dường như tôi đã bắt đầu một mối tình mới. Tôi tự nhủ, đã rất lâu rồi mình không bước ra khỏi cuộc hôn nhân đầy nghẹt thở đó.
Vậy mà giờ đây, liệu tôi có đang gặp phải một điều gì đó mới?
Dường như tôi lại đang bị cuốn theo dòng nước lũ của định mệnh.
Ting ting
(Tiếng tin nhắn đến)
Khi tôi sắp bước vào tòa nhà ký túc xá, tiếng tin nhắn “tinh tinh” vang lên.
Tôi quay sang bên trái phía trước, dưới một gốc cây có một chiếc xe sedan màu đen đậu đó.
Trần Dương?
Người mới bước ra khỏi xe quả nhiên là anh.
Anh tiến lại gần mà không nói gì, chỉ nhìn chăm chăm vào tôi.
Chỉ có ánh mắt của anh hơi khác, không lạnh lùng như trước, ấm áp và dịu dàng hơn.
Tôi mở lời: “Có chuyện gì vậy?”
Anh ngước nhìn lên tòa nhà trước mặt.
“Anh có thể ngồi nói chuyện với em một lúc không?”
“…”
Tôi bối rối không hiểu.
“Có chuyện gì thì nói luôn đi, trời cũng tối rồi.”
Dường như anh cười cay đắng: “Em thay đổi nhiều rồi, trước kia khi nhìn anh, trong lòng em luôn có muôn vàn điều muốn nói nhưng lại cố nuốt xuống.”
“Bây giờ, khi nhìn anh, ánh mắt em thật trống rỗng, như thể không còn điều gì để nói nữa cả.”
Tôi cúi đầu: “Chúng ta đã ly hôn rồi mà.”
Đã ly hôn, không còn mối liên hệ gì với nhau nữa.
“Quán cà phê ngay phía trước kia, chúng ta ngồi nói chuyện một lúc nhé?”
Tôi nhìn về phía cây đủ đầy lá vàng rơi rụng kia rồi lắc đầu:
“Tôi phải về đây, mai còn có lịch bay sớm.”
Tôi nhét hai tay vào túi áo.
Thấy anh không nói gì thêm, tôi quay người đi về phía lối vào tòa nhà.
“Lâm Khanh, em sẽ hối hận đấy.”
Trong bầu không khí lạnh lẽo của buổi tối, lời anh như một tia sét xé tan bầu trời tĩnh lặng.
Không gian im lìm trong giây lát, rồi anh tiếp tục:
“Anh cảm nhận được rằng em từng yêu anh rất sâu đậm, nhưng anh không biết trân trọng, thậm chí còn cho rằng ông nội anh quá tàn bạo, bằng cách nào ông ấy có thể quyết định cuộc đời anh, đẩy một người hoàn toàn xa lạ như em vào cuộc đời anh.”
“Vì thế anh không thể chấp nhận em, anh không thể hiểu em, bởi lẽ chúng ta hoàn toàn xa lạ. Vậy mà trong mắt em lúc ấy lại chỉ có mình anh? Anh cho rằng em chỉ mê tiền tài, địa vị của gia đình họ Trần mà thôi.”
“Cho đến khi em dọn đi, anh vô tình nhìn thấy một cây bút máy mà năm xưa, cách đây bảy năm, chúng ta đã từng gặp nhau, lúc em gặp nguy hiểm, anh đã đến giúp em thoát hiểm rồi.”
Anh quay lại, trên tay anh đang nắm lấy cây bút máy từng rơi vào năm ấy.
Tôi nhớ lại câu chuyện khi còn là học sinh cấp ba mùa hè năm ấy, sau giờ tan học, trên đường về nhà tôi bị một nhóm xã hội đen chặn lại.
Bọn chúng giật tóc, xé áo tôi, không cho tôi đi.
Lòng tôi hoảng sợ run lên bần bật.
Chúng Còn rút dao ra khống chế, định lôi tôi vào một con hẻm hoang vắng.
Nếu không có anh đi ngang qua con đường đó và dũng cảm can thiệp, biết đâu tôi đã gặp nguy hiểm gì rồi.
Đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa biết mình may mắn thoát hiểm như thế nào.
Nếu không có anh, cuộc đời sau này của tôi có lẽ đã đi đến đường cùng từ rất lâu rồi.
Ngay cả khi lúc đó anh chỉ là một mình, vẫn dũng cảm xông vào đối đầu với năm sáu tên xã hội đen kia.
Anh hỏi to: “Các người định làm gì thế?”
Bọn chúng thấy anh một mình nên xông tới đẩy anh ra.
“Nhóc con, đừng làm phiền, cút đi!”
Anh bất ngờ đấm mạnh vào một tên đang đẩy mình rồi nhìn sang tôi:
“Chạy mau lên!”
Chúng tấn công anh tứ phía. Cuối cùng, anh bị đánh gần chết, máu chảy đầm đìa nhưng vẫn cắn răng chiến đấu, không chịu khuất phục.
Đến khi có nhiều người khác ở gần đường hẻm kéo đến, bọn xã hội đen phải chạy toán loạn.
Tôi lại gần, dùng khăn giấy lau máu trên trán cho anh.
“Anh bị thương nặng lắm không? Để tôi đưa anh đi bệnh viện.”
Anh nhặt chiếc điện thoại đang đổ chuông trên mặt đất lên, đưa lên tai:
“Mọi người tới chưa? Tôi sẽ qua ngay.”
Anh cúp máy rồi nhặt quyển sách vở rơi xuống lối đi lên.
“Anh không sao, em về đi, anh phải đi trước.”
“Cho lại số điện thoại đi, chi phí thuốc men cầm máu anh cần tôi sẽ hoàn lại sau.”
Tôi gọi với theo bóng lưng anh đang dần khuất xa.
Lúc đó trong ngườitôi chỉ có được mấy đồng tiền lẻ dành dụm.
“Không cần đâu, chỉ là vết thương nhỏ thôi.”
Anh không quay lại, bỏ đi mất.
Ngày hôm đó, anh đã cứu tôi nhưng tôi không hề nhìn kỹ anh.
Thế nhưng, gương mặt anh lại in dấu trong trí nhớ của tôi mãi không phai.
Cây bút máy của anh đã rơi xuống, cô nhặt lên định đuổi theo trả nhưng anh đã đi taxi mất tiêu.
Suốt ba năm học cuối cấp, ngoài những lo toan về học hành bình thường, cuộc sống tẻ nhạt khô khan của tôi chẳng có gì đáng để ý ngoài lần được anh cứu giúp can trường đó. Nó cứ đọng lại mãi trong lòng tôi, chẳng thể quên được.
Ông trời đã ban phước lành cho tôi, vượt qua khỏi cái khuôn viên trường học hẹp hòi ấy, gặp lại người đàn ông ấy, rồi thậm chí trở thành người vợ của anh.
Sau sự mai mối của hai bên gia đình, tôi lần nữa gặp lại anh.
Thế nhưng, có lẽ vì mối lạ quá lâu năm, nên anh hầu như không còn nhận ra tôi khi ăn tối bên nhau, vẻ mặt khá xa cách.
Tôi dần nhận ra sự không hài lòng với đám cưới sắp tới của anh.
Tôi tính sẽ cố gắng nói chuyện với ông nội, hi vọng có thể hủy cuộc hôn nhân này.
Thế nhưng bất ngờ anh lại chấp thuận, chỉ có điều đơn giản hóa mọi nghi thức.
Nghĩ lại, chắc hẳn anh đã phải chấp nhận những điều kiện nào đó từ ông nội mà anh mới miễn cưỡng đồng ý cưới tôi.
Nhưng lúc bấy giờ, tôi tràn đầy kỳ vọng rằng sau đám cưới chúng ta sẽ có thời gian để thực sự hiểu và xích lại gần nhau.
Tôi đã nghĩ quá đơn giản và lạc quan.
Sau đám cưới, anh đối xử với tôi lạnh lùng tới tận cùng, tôi không thể nào xích lại gần được.
Một cuộc hôn nhân cưỡng bức khó lòng đạt được hạnh phúc viên mãn.
Chúng tôi không chỉ lạnh nhạt với nhau, mà còn như tấm băng vỡ ra làm đôi.
Suốt cả thời gian chung sống, chúng tôi thậm chí không một lần có được một cuộc trò chuyện thực sự.
“Trần Dương, tất cả đã qua rồi, chúng ta hãy buông xuôi và tiếp tục con đường của mình.”
Anh tiến lại gần, cao lớn khiến làn hơi thở của tôi như bị che lấp, rồi nắm lấy tay tôi:
“Nhưng em có biết không, khi em vừa ra đi, tôi mới cảm nhận được thiếu vắng em khiến cuộc đời tôi trống trải ra sao. Lâm Khanh, tôi muốn theo đuổi em lần nữa, được không?”
Lòng tôi xao động, nhưng tôi cố gắng phủ nhận mọi thứ:
“Đừng bao giờ như thế, anh hoàn toàn không biết hai năm qua, mỗi lần anh dẫn theo một cô gái khác lên máy bay, trái tim tôi đau đớn đến mức nào. Dù tôi là tiếp viên trên chuyến bay đó, nhưng vẫn không thể nào thể hiện được. Trần Dương à, từ nhỏ tôi đã trải qua nhiều nỗi đau, nhưng những gì anh gây ra chỉ chiếm phần nhỏ thôi.”
Anh cúi đầu đầy ăn năn:
“Thực ra không phải thế, để anh giải thích rõ ràng cho em. Tôi và những cô gái đó hoàn toàn không có mối liên hệ gì, họ chỉ ngẫu nhiên đồng hành trên một vài chuyến bay, tôi thực sự quá ngốc, chưa bao giờ thực lòng quan tâm đến em. Lúc đầu tôi cứ cho rằng em chỉ là người được ông nội sắp đặt để có mặt bên cạnh suốt cuộc đời tôi. Tôi không thể chấp nhận điều đó, chỉ muốn thoát khỏi mọi ràng buộc, hy vọng sớm được tự do.”
“Nhưng khi chúng ta đã ly hôn, tôi chỉ tạm thời được nhẹ nhõm, rồi thấy trống rỗng tột cùng.”
“Hai năm đó, tôi đã cố gắng xóa em ra khỏi tâm trí mình, để rồi mọi chuyện trái ngược hoàn toàn, em vô hình trung ăn sâu vào tâm can tôi, chỉ có điều bấy giờ tôi vẫn chưa nhận ra mà thôi.”
Tội rút tay ra, lùi lại sau:
“Sao anh lại hiểu muộn màng đến thế? Vì sao suốt hai năm qua anh vẫn không chịu nói một lời nào với tôi hết?”
“Anh không biết tôi rất đau khổ đấy sao?”
“Anh lại chọn cách lạnh nhạt trước cảnh tôi đang vật vã giữa nỗi khổ đau tột cùng như thế nào.”
“Trần Dương, tôi không thể quay lại con đường cũ được nữa.”
Anh nhẹ nhàng chạm trán tôi, giọng trầm ấm trong đêm se lạnh:
“Đừng quay lại, lần này, hãy để anh tiến về phía em.”
Điện thoại của tôi đổ chuông.
Tôi lấy ra xem.
[Bé Lâm, đã ngủ chưa? Ngủ ngon nhé, chúc ngủ ngon.]
Trần Dương rụt tay lại.
Tôi cũng đút điện thoại vào túi.
Nhìn về phía anh:
“Anh về đi, tôi phải lên lầu đây.”
Anh gật đầu.
Hai người quay lưng lại với nhau từng bước một đi ra khỏi khuôn viên.
Bỗng từ phía sau, anh quay lại gọi to:
“Lâm Khanh, mai bay đến thành phố nào vậy?”
(Hết)