Tôi là tiếp viên hàng không - Chương 5
17
Hai giờ sau, máy bay hạ cánh xuống sân bay.
Hầu hết hành khách đã xuống khỏi máy bay.
Các tiếp viên cùng đi kiểm tra khoang hành lý.
“Sao thế?”
“Sao là sao?”
“Đừng giả vờ nữa, phi công chủ động đeo đuổi cậu đấy, cậu nghĩ sao?”
“Đừng nói nhảm.”
“Còn chối nữa à? Hay là cậu thấy phi công kia không xứng đôi với cậu?”
“Nhìn thật kỹ đi, con mắt cậu quá sắc sảo khó tính quá rồi đấy. Hãng hàng không bên cạnh ngày nào cũng có phi công trẻ đẹp độc thân đổ về đấy, liên hệ với họ xem?”
“Hai người nói chuyện gì thế?” Trần Phi đi tới hỏi.
“Đã hẹn cô Lâm Khanh đi ăn tối chưa đấy? Thấy háo hức lắm à?”
“Qua bên này một chút.”
Các đồng nghiệp vội im bặt, tránh ra để Trần Phi đi qua.
Tôi ngây người ra khi nhìn thấy Trần Dương vẫn chưa rời khỏi máy bay, mới từ toilet đi ra.
“Kính thưa quý khách, xin cảm ơn quý vị đã đồng hành cùng chúng tôi trong chuyến bay lần này, chúc quý vị một hành trình vui vẻ.”
Đồng nghiệp liếc mắt nhận ra ngay, đó là một vị khách hạng nhất.
Còn tôi thì đứng im thin thít.
Anh đi ngang qua, cũng thoáng nhìn tôi một cái.
Tôi cúi đầu xuống, biểu hiện lịch sự trong giao tiếp.
“Xin tiễn khách.”
Trần Phi cũng gật đầu chào anh rồi đi qua phía tôi.
“Về thôi, tan ca rồi, muốn ăn gì nào?”
18
Khi ra cửa sân bay, Trần Phi đã dẫn đường cho tôi.
Anh đã đặt trước một nhà hàng ở trung tâm thành phố, một nhà hàng bít tết sang trọng với không gian đẹp mắt.
Đồng nghiệp khác đưa mắt nhìn trêu ghẹo, chen tôi vào trong xe của Trần Phi.
Anh là người rất hài hước và dí dỏm.
Ngồi đối diện, tôi nhận ra dáng vẻ của một soái ca từng được nhiều cô gái theo đuổi hồi đại học.
Tính cách anh rất tốt.
Bữa tối diễn ra trong không khí vui vẻ.
“Sao thế, không thích nhìn tôi à?”
Anh nhẹ nhàng đụng vào đầu tôi.
“Không có gì, anh nhầm rồi.”
Tôi lúng túng cầm ly rượu lên uống một ngụm.
“Chẳng lẽ vừa chia tay?”
“Đừng đoán lung tung.”
Anh nhún vai: “Được rồi đành phải đoán thôi, may mắn có vai tôi đây để cô tựa vào mà khóc.”
Tôi nghểnh cằm nghe tiếng nhạc vĩ cầm vang lên, lạnh lùng né tránh ánh mắt của anh.
Trong lúc chờ thang máy, tôi có thể nhìn ra ngoài qua ô cửa kính và thấy ánh đèn rực rỡ của thành phố.
Trần Phi xích lại gần, nắm lấy tay tôi.
Giọng nói trầm ấm của anh tựa như đang vang vọng trên đỉnh đầu:
“Lâm Khanh, có muốn thử một lần với tôi không?”
Tôi rút tay ra, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh nói gì thế, ngốc à?”
Anh khẽ cúi xuống, môi hai người suýt chạm vào nhau.
Anh mặc chiếc áo phông trắng, làn da mịn màng không tì vết khiến tôi có một cảm giác về phái mạnh rất mãnh liệt.
Tôi xoay người, cảm thấy toàn thân nóng rang.
Thang máy có vẻ bị hỏng nên di chuyển rất chậm.
Anh lại xích lại gần, đứng kề sát bên tôi.
“Sợ rồi à, ngốc à?”
Tôi quay mặt sang hỏi nguầy nguậy: “Ai nói tôi ngốc?”
Anh khẽ kẹp lấy sống mũi cô, lại tiến tới gần hơn.
“Ừm, cô không biết à, từ ‘ngốc’ có thể mang một ý nghĩa khác?”
Thang máy mở cửa.
Bên ngoài vẫn có người đi lại.
Tôi vội vã bước ra. Lúc về đến nhà, anh nhắn tin:
[Sáu ngày tiếp theo, gồm ba ngày bay cùng nhau đấy.]
Tôi không hiểu ý:
[Ý gì?]
Anh gửi cho tôi bảng lịch bay của cả hai.
[Nhìn lịch bay, chúng ta cùng bay 3 chuyến trong 6 ngày tới đấy.]
[Ngốc à, có biết mỗi lần cùng một chuyến bay với em, tim anh đều đập rất mạnh không.]
[Ngủ ngon, bé Lâm.]
19
Hãng hàng không quyết định ra một ấn phẩm quảng cáo mới, và tôi được chọn làm gương mặt đại diện trong số này.
Ban đầu, tôi không suy nghĩ nhiều, chỉ chuẩn bị theo những tài liệu được cung cấp từ phía nhà sản xuất.
Nhưng khi đến ngày chụp hình tại phòng trường quay, tôi mới nhận ra công ty chụp ảnh này thuộc quyền quản lý của Tập đoàn Trần thị.
Từ trước tới giờ, vì không thấy tên Trần thị nên tôi vốn không liên tưởng rằng hai bên có liên quan gì.
“Cô Lâm có sao không vậy?”
Người trang điểm nhận ra vẻ mặt tôi hơi lạ.
Tôi lắc đầu: “Không có gì.”
Tôi nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, cố gắng không suy nghĩ nhiều về một công ty con nhỏ thuộc tập đoàn đó.
Người phụ trách chụp ảnh là một nam giới, anh ta đi tới chỗ tôi:
“Cô Lâm, cô đã xem những lưu ý trước khi chụp mà chúng tôi gửi chưa?”
“Dạ em đã xem kỹ rồi.” Tôi gật đầu.
Một tuần trước ngày chụp, họ đã gửi tài liệu chuẩn bị để tôi hiểu rõ hơn về công việc lần này.
Mọi thứ đã sẵn sàng, đèn chiếu được bật lên, tôi đứng vào vị trí chụp.
“Cô Lâm, hay cố gắng thả lỏng vai ra một chút.”
“Tốt lắm.”
Tôi tạo dáng qua một vài tư thế đã được huấn luyện ở hãng, không gặp khó khăn gì.
Chỉ cần nhân viên nhắc nhở, cô đều làm tốt ngay.
Tuy nhiên, điều mà tôi hoàn toàn không ngờ tới là Trần Dương đã đi kiểm tra buổi chụp.
Tôi ngưng bặt, toàn thân căng cứng.
“Kính chào ông chủ.”
Nhân viên liên tục gật đầu chào anh.
Anh nhìn về phía tôi đang chụp ảnh tại trung tâm.
Anh hỏi người phụ trách:
“Làm sao rồi, chụp được chưa?”
“Dạ được rồi ạ, tiếp viên này rất điệu đà, chỉ hơi căng thẳng một chút, nếu thả lỏng hơn thì sẽ hoàn hảo.”
Người phụ trách xoay máy cho anh xem những bức hình vừa chụp được.
“Chỉ cần thả lỏng thêm một chút nữa là hoàn hảo rồi.”
Anh ra hiệu cho nhân viên tiếp tục công việc.
Tôi tưởng anh sẽ rời đi nhưng không ngờ anh lại đứng lại theo dõi tiến độ chụp.
“Cô Lâm, lúc đầu trạng thái của cô rất tốt đấy.”
Nhiếp ảnh gia lên tiếng, đứng dậy đến gần cô.
Câu nói mang ý muốn tôi giữ được phong độ như lúc ban đầu, chứ không nên sa sút hơn nữa.
Tiếng máy “cạch” vang lên.
Trần Dương ra hiệu dừng chụp.
“Nghỉ một lát rồi chụp tiếp đi.”
Tôi từng người căng cứng như dây đông cuối cùng cũng buông lỏng phần nào.
“Lấy một ly nước ấm qua đây.”
“Dạ vâng, ông chủ.”
Anh nhận máy ảnh, kiểm tra những tấm hình trong đó.
“Cô Lâm uống nước đi.”
Người trang điểm đến bên cô, sửa lại phần trang điểm đồng thời cũng động viên:
“Cô cứ coi đây như một buổi chụp ảnh bình thường, không cần phải căng thẳng thế. Với vóc dáng, nhan sắc của cô thì chỉ việc đứng đó thôi cũng ra được tấm hình đẹp rồi. Nhưng tôi nhìn ra được cô hoàn toàn có khả năng chụp những tấm ảnh còn xuất sắc hơn thế nữa. Hãy cố lên nào!”
“Cảm ơn chị đã động viên.”
Tôi nhìn về phía Trần Dương đang quan sát trước ống kính máy quay.
Anh ngẩng lên, cũng nhìn về phía tôi.
Tôi quay đi chỗ khác, cầm ly nước lên uống.
Bất ngờ, anh cầm máy ảnh đi tới, dựa người trước bàn trang điểm.
“Đợi một chút, đừng căng thẳng nữa, tấm hình của cô hoàn toàn không sai.”
Tôi gật đầu, đáp gọn lỏn: “Ừm.”
Anh nhìn người trang điểm: “Đừng trang điểm quá đậm cho cô ấy.”
“Cô ấy hợp với phong cách trang điểm nhẹ nhàng hơn.”
Nói xong, anh cầm máy ảnh đi ra ngoài.
Câu nói vừa rồi khiến không khí trong phòng trở nên khó xử, mọi người đều nhìn về phía tôi.
Sau khi hoàn tất việc trang điểm, tôi nhanh chóng đứng trở lại vị trí chụp ảnh mà không chần chừ thêm.
Sau vài tiếng “cạch” máy ảnh, lại một lần nữa phải dừng lại.
Lòng bàn tay tôi đã toát ra mồ hôi lạnh.
Dường như bức ảnh vẫn chưa đạt yêu cầu họ mong muốn.
Anh đi tới chỗ tôi, nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi.
“Nhắm mắt lại và thở sâu vào đi.”
Tôi nhìn anh ngơ ngẩn.
Anh nhìn sâu vào đôi mắt tôi.
Tôi khép mắt lại và làm theo lời anh.
“Đừng mở mắt ra trước khi thực sự buông lỏng hoàn toàn.”
“Hãy tưởng tượng chúng ta đang ở ngoài thiên nhiên, xung quanh toàn là các loài động vật khác nhau, có thỏ, có hổ, có mèo…”
Tôi hình dung theo lời anh, cô trang điểm là một chú thỏ, người phụ trách trang phục là một con dê, nhiếp ảnh gia là một chú khỉ, và anh, là một con sư tử đầy uy nghiêm và lãnh đạm.
Anh đứng dậy, tôi mở mắt ra, lần này cô đã thực sự buông lỏng nhiều hơn.
Anh rời ra ngoài.
Nhiếp ảnh gia đưa máy cho anh: “Ông chủ, hay là ông tự chụp ảnh cho cô ấy đi?”
Anh nhận lấy máy, rất may là lần này, khi anh chụp, tôi hoàn toàn không còn căng thẳng.
Trong lúc chụp, tôi mới biết được anh đã từng đoạt nhiều giải thưởng về nhiếp ảnh.
Những tấm ảnh sau đó đều rất thuận lợi.
Dù là đơn thuần tạo dáng, sử dụng đạo cụ hay diễn xuất theo tình huống, cô đều hoàn thành mọi yêu cầu một cách trôi chảy.
“Cô đã làm rất khó khăn rồi, cô Lâm, mọi thứ đã chụp xong, cô có thể nghỉ ngơi.”
“Mọi người mới là những người vất vả nhất.”
Tôi gật đầu, tỏ lòng biết ơn.
“Trời lạnh đấy, mặc thêm áo vào đi.”
Tiếng Trần Phi lúc nào cũng xuất hiện mà tôi chẳng hề hay biết.
Anh đến bên tôi và choàng chiếc áo khoác lên người tôi.
“Anh vẫn đợi ở đây à?”
“Đợi một lát nữa thôi, hôm nay bay xong rồi mới tranh thủ qua đây xem chụp ảnh.”
“Đứng một bên suốt từ nãy mà em không hề để ý đến, thật là vô tâm quá.”
Anh trêu đùa, khẽ điểm vào mũi tôi.
Tôi hất tay anh ra, không nhịn được cười: “Tôi đang tập trung chụp ảnh, đâu rảnh mà quan sát chung quanh chứ.”
“Đợi tôi xếp đồ đạc một chút nào.”
Tôi quay lại bàn trang điểm, thu dọn đồ đạc.
Nhìn qua khu vực của ê-kíp làm việc, Trần Dương đang say sưa xem những tấm ảnh vừa chụp.
Khi tôi và Trần Phi sắp ra về, anh giữ tay tôi lại, nói khẽ:
“Mọi người lâu lắm mới được cơ hội chụp ảnh, để tôi đãi họ một bữa.”
Tôi hơi ngỡ ngàng.
Trần Phi huých huých vai tôi: “Em mời đi, anh thay em đãi mọi người vậy.”
Nếu không có sự hiện diện của Trần Dương, chắc chắn tôi sẽ mời ê-kíp đi ăn.
Nhưng vì anh đang ở đó, nên việc đãi đằng khách thành ra hơi bị khó xử.
“Sao thế, vẫn ổn mà, để anh nói là vừa.”
Trần Phi hiểu được sự ngượng ngập của tôi.
Anh đi tới nhiếp ảnh gia, vỗ lên vai anh ta:
“Này anh em, mọi người làm việc vất vả quá, để cho tôi đãi các anh một bữa nhé.”
Mọi người đều rất phấn khởi. Nhưng nhiếp ảnh gia vẫn còn do dự.
“Không đâu anh, chúng ta làm chung một nghề, đãi nhau là lẽ thường tự nhiên.”
“Thôi nào, đi thôi, đừng khách khí nữa.”
Lời mời đã được thốt ra, không ai còn từ chối được nữa.
Tôi liếc nhìn Trần Dương đang chăm chú trước màn hình máy tính, tập trung vào công việc chưa lên tiếng.
Đúng là phong thái của một nghệ sĩ chân chính.
Tôi mới thực sự hiểu ra, mình đã hiểu lầm anh quá nhiều.
Ấn tượng trước đây của tôi về anh chỉ là một nhà lãnh đạo lạnh lùng và khó gần.
Người nhiếp ảnh đi về phía anh:
“Ông chủ, bạn trai cô Lâm mời chúng ta đi ăn tối.”
Có thể cảm nhận được nếu không nhận được sự đồng ý của Trần Dương, mọi người vẫn sẽ e ngại.
“Thì đi chứ, cùng đi.”
Anh đóng máy, đứng dậy.
Một hành động khiến tất cả kinh ngạc, như không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.
Trần Phi cười ha hả, nắm lấy tay tôi.
“Đi nào.”