Sự thật cuối cùng – Điểm Đèn - Chương 23
28.
Lần này, hiệu trưởng vẫn đưa tôi về trường.
Trên đường, khi dừng đèn đỏ, ông ấy buông tay khỏi vô lăng, đặt lên đùi tôi, vỗ nhẹ hai cái.
Rồi ông hỏi:
“Con gái tôi học hành thế nào rồi?”
Sự chú ý của tôi hoàn toàn bị bàn tay ông thu hút. Tôi trả lời theo phản xạ:
“Rất tốt, em ấy rất tốt.”
Hiệu trưởng dường như không để tâm, tiếp tục nói:
“Em học giỏi, không bao giờ đi trễ hay về sớm. Nhưng không được chọn làm Đoàn viên tích cực. Tôi đã bảo bên tổ sửa lại danh sách, thêm tên em vào.”
Bàn tay ông bắt đầu từ vỗ nhẹ chuyển sang xoa qua xoa lại trên đùi tôi.
Tôi nuốt nước bọt, nói khẽ:
“Em cảm ơn thầy.”
Bàn tay ông dừng lại trên đùi, siết nhẹ vào thịt.
“Đó là điều em xứng đáng.”
Cảm giác khó chịu khiến tôi muốn ói, nhưng tôi không mang theo thuốc.
Tôi chỉ có thể hít thở sâu, chỉ tay về phía đèn giao thông và nói:
“Đèn xanh rồi ạ.”
Hiệu trưởng thoáng ngừng lại.
Rồi ông rút tay về, tiếp tục lái xe.
29.
Khi xe đến gần trường, tôi mở cửa bước xuống.
Hiệu trưởng đột nhiên giữ lấy tay tôi và nói:
“Mai nhớ đến dạy nhé.”
Tôi nhìn ông trong xe, cảm giác như xung quanh ông xuất hiện những đường nét đen tối.
Tôi không còn cách nào, chỉ có thể gật đầu:
“Dạ vâng.”
Hiệu trưởng buông tay, lái xe đi.
30.
Khi xe ông đã đi rất xa, tôi mới dám cử động.
Tôi đeo ba lô, chậm rãi bước đến bên bồn hoa ven đường, ngồi xuống trên khối gạch phía ngoài.
Nhìn dòng xe qua lại trước mắt.
Trong mắt tôi, những chiếc xe dần biến thành những vệt sáng dài.
Ban đầu là ánh sáng của đèn neon, rồi trở thành sắc xám trắng.
Tôi nhìn mãi, cuối cùng cúi đầu vùi mặt vào hai cánh tay.
Có lẽ là đang khóc.