Sự thật cuối cùng – Điểm Đèn - Chương 22
21.
Đến thứ Sáu, danh sách Đoàn viên tích cực được báo lên.
Điều kỳ lạ là, giáo viên bất ngờ tìm tôi và nói:
“Tổ cấp lớp đã sửa lại danh sách, em được thêm vào suất tích cực.”
Tôi vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng, nhưng cũng đầy thắc mắc.
Vì tôi không hiểu, tại sao đột nhiên danh sách lại được thay đổi để có tôi trong đó?
22.
Tối hôm đó, tôi đến dạy cô bé buổi học thứ tư.
Năm ngày không gặp, cô bé vẫn giữ nét mặt nghiêm nghị như mọi khi.
Hiệu trưởng hôm nay có buổi tiệc tiếp khách, không ở nhà. Tôi nghĩ, ngoài việc dạy học, có lẽ mình có thể làm gì khác.
Tôi quay đầu nhìn giá sách của cô bé.
Có vài cuốn sách của Oscar Wilde trên đó.
Tôi đã nghe nói về Oscar Wilde. Tác phẩm của ông ấy được cho là có thể khiến người đọc rơi nước mắt.
Tôi chạm nhẹ vào vai cô bé.
Cô ấy ngẩng lên, nhìn tôi với ánh mắt nghi hoặc.
Tôi chỉ vào cuốn The Nightingale and the Rose trên giá sách và hỏi:
“Em thích Oscar Wilde à?”
Nhắc đến Wilde, mắt cô bé lóe lên chút ánh sáng.
Thấy phản ứng đó, tôi hỏi:
“Cuốn sách đó, em có thể cho anh mượn đọc không?”
23.
The Nightingale and the Rose:
- Một chàng trai tỏ tình với cô gái.
- Cô gái nói: “Hãy tặng tôi một bông hồng đỏ, tôi sẽ đồng ý lấy anh.”
- Chàng trai đi tìm trong tuyết, nhưng chỉ thấy những bông hồng trắng.
- Ở đâu mới có hồng đỏ đây?
- Chàng trai tìm mãi, tìm mãi… nhưng không thấy.
- Một chú chim họa mi nghe được lời ước mong của chàng trai, cảm động vô cùng.
- Chim đến bên một bông hồng trắng, dùng lồng ngực mình ép vào gai nhọn.
- Trong tuyết lạnh, họa mi cất tiếng hát như đang ca tụng tình yêu.
- Bông hồng trắng hấp thụ máu của họa mi, cuối cùng nở ra một bông hồng đỏ khi tiếng hát dừng lại.
- Chàng trai theo tiếng chim tìm được bông hồng đỏ.
- Anh vui mừng mang nó đến cho cô gái.
- Nhưng cô gái từ chối vì chàng trai nghèo.
- Tức giận, chàng trai ném bông hồng xuống rãnh nước.
- Và chiếc xe lăn bánh, nghiền nát bông hồng.
24.
“Câu chuyện này thật bi thương.”
Đọc xong The Nightingale and the Rose, nước mắt tôi không kìm được mà rơi xuống.
Vì cuốn sách này, hôm nay tôi quên uống thuốc.
Nhưng kỳ lạ thay, tôi không cảm thấy khó chịu chút nào.
Thay vào đó, tôi chìm trong những suy nghĩ miên man và thiếp đi.
25.
Trong buổi học thứ năm, khi sắp kết thúc, tôi nói chuyện với cô bé về The Nightingale and the Rose.
Đó là lần đầu tiên cô ấy mỉm cười khi nói chuyện với tôi.
Cô nói rằng cô tiếc cho sự hy sinh của họa mi, nhưng lại ghét cách hành xử của chàng trai và cô gái.
Cô bảo nếu được viết lại, cô sẽ giữ nguyên việc cô gái từ chối chàng trai vì tiền.
Nhưng chàng trai sẽ biết trân trọng bông hồng đỏ.
Trong ánh mắt cô bé, tôi thấy ánh sáng.
Tôi nói:
“Hy vọng em sẽ trở thành chàng trai trong câu chuyện của em.”
26.
Kết thúc buổi học, tôi trả lại The Nightingale and the Rose cho cô.
Cô cho tôi mượn một cuốn khác:
Bản tiếng Anh của The Picture of Dorian Gray.
27.
Bìa sách có hình một chàng trai trẻ đẹp đầy cuốn hút.