Sự thật cuối cùng – Điểm Đèn - Chương 20
13.
Trên đường về, tôi ngồi ở ghế phụ.
Hiệu trưởng nói:
“Tình hình của em, thầy Triệu đã kể cho tôi nghe rồi.”
Tôi chỉ gật đầu, không đáp.
Hiệu trưởng tiếp lời:
“Em học rất tốt. Tôi giao con gái tôi cho em phụ đạo.”
“Nhưng nhớ, đến giờ thì đến dạy, không được nói chuyện này với ai cả!”
Tôi hiểu, một sinh viên đại học làm gia sư tại nhà hiệu trưởng rất dễ bị đàm tiếu.
“Đối ngoại, em chỉ nói là đang làm gia sư thôi.”
“Ừ, ngoan lắm. Em cũng phải học hành cho tốt, sau này ra ngoài làm người có ích cho xã hội.”
Nghe những lời này, tôi thấy xúc động…
“Vâng.”
14.
Trở về ký túc xá, các bạn cùng phòng hỏi tôi đi đâu.
Tôi chỉ trả lời đơn giản:
“Đi làm thêm.”
“Làm thêm?”
“Ừ, kiếm được công việc gia sư cuối tuần, lương cũng khá cao.”
Nghe vậy, mấy người bạn đều mừng cho tôi.
Tôi cũng cảm thấy cuộc sống đang dần tốt đẹp hơn.
15.
Lần dạy thứ hai, tôi xem bài kiểm tra tuần đầu tiên của cô bé.
Cô bé ghi nhớ được phần lớn kiến thức cơ bản và đạt điểm nền tảng, nhưng với các câu hỏi mở yêu cầu tư duy, cô ấy luôn không thể tự đưa ra ý kiến của mình.
Tôi đã trao đổi với cô bé, và câu trả lời của cô ấy khiến tôi bất ngờ:
“Em không thích câu hỏi mở. Hai năm trước, em học bài Tuyết của Lỗ Tấn. Trong đó có miêu tả tuyết ở miền ấm là tơi xốp. Em nghĩ điều đó có nghĩa là không đoàn kết, không kết thành khối. Nhưng ý của bài là không khuất phục, không thấp hèn, không câu kết. Câu hỏi mở là gì? Là bắt buộc em phải thừa nhận rằng đáp án tiêu chuẩn chính là suy nghĩ chủ quan của mình.”
Câu trả lời khiến tôi cứng họng.
Bởi tôi cũng đồng tình với cô bé.
Nhiều khi, nội dung mà tác giả viết ra lại bị giáo viên đặt ra những suy diễn vô căn cứ.
Trong tình huống như vậy, ai dám nói “câu hỏi mở” thực sự mang tính “chủ quan”?