Sự thật cuối cùng – Điểm Đèn - Chương 19
8.
Sau khi tan học, tôi không trở về ký túc xá mà ra ngoài ăn vội một bát mì rồi bắt xe buýt đến địa chỉ đã được chỉ dẫn trong điện thoại.
Tôi đến Khu Bình Giang, sau đó gọi lại cho số đã liên lạc với tôi.
Theo hướng dẫn của người đàn ông trong điện thoại, tôi bước vào nhà ông ta.
Ngôi nhà rất lớn, rất sang trọng.
Vừa vào cửa, tôi thấy người đàn ông đứng ở lối vào đón tôi. Chính là người đàn ông tôi gặp buổi trưa ở tòa nhà chính trị tư tưởng.
Ông ấy nhìn tôi và nói:
“Chào bạn học, mau vào đi.”
Nhìn thấy đôi dép được chuẩn bị sẵn trên sàn, tôi bối rối hỏi:
“Thầy là…”
“Tôi là hiệu trưởng của trường các em.”
Tôi lập tức hoảng hốt:
“Hiệu trưởng?!”
“Đừng lo, đúng là con gái tôi cần một gia sư.”
Nói rồi, ông ấy chỉ tay về phía bên trong nhà.
Tôi hơi ngượng, xoa xoa má, đi dép vào rồi theo hiệu trưởng bước vào phòng con gái ông ta.
9.
Hiệu trưởng giới thiệu sơ qua về tôi với con gái ông ta rồi rời đi.
Tôi ngồi xuống cạnh cô bé.
Cô bé hiện đang học lớp 11, lẽ ra tối nay cô ấy phải ở trường học tự học buổi tối.
Theo lời cô bé, hiệu trưởng đột nhiên gọi cô về nhà.
Tôi cảm thấy áy náy, nghĩ rằng hiệu trưởng đã vì muốn cho tôi cơ hội làm thêm mà gọi con gái ông ấy về.
“Có lẽ buổi trưa, hiệu trưởng đã nói chuyện với thầy Triệu.”
Tôi nghĩ vậy, trong lòng cảm thấy rất biết ơn hiệu trưởng.
10.
Học kỳ lớp 11 rất bận rộn, cô bé hầu như không ngừng ôn tập.
Trong lúc dạy kèm, tôi nhận thấy cô bé tránh các câu hỏi mở và chỉ tập trung vào những câu có đáp án cố định, luôn trả lời trôi chảy.
Nhìn cô bé, tôi cảm thấy thương cảm.
Rõ ràng ở tuổi này, cô bé đáng lẽ phải vui vẻ, hồn nhiên như một bông hoa, nhưng lại vùi đầu vào sách vở, học thuộc lòng máy móc.
Nhưng nghĩ kỹ lại, tôi có tư cách gì để thương hại cô ấy chứ.
11.
Vì đây là buổi học kèm đầu tiên, tôi chỉ đánh giá sơ qua trình độ của cô bé.
Với năng lực hiện tại, việc đỗ vào một trường đại học thuộc top đầu gần như chắc chắn.
Điều duy nhất khiến cô bé lo lắng chỉ là liệu có thể đạt được mục tiêu vào các trường top 985 hoặc 211 hay không.
Những gì tôi có thể làm là giúp cô bé cải thiện điểm số ở các câu hỏi mở.
12.
Buổi học đầu tiên diễn ra bình thường.
Đến tối, khi tôi chuẩn bị rời đi, hiệu trưởng giữ tôi lại và nói:
“Để tôi lái xe đưa em về, tránh bị trễ giờ đóng cửa ký túc xá.”
Tôi hơi ngượng, gãi đầu:
“Không cần đâu thầy…”
“Trên đường đi, tôi có vài điều muốn nói với em.”
Hiệu trưởng đã nói vậy, tôi không từ chối nữa.