Sự thật cuối cùng – Điểm Đèn - Chương 17
Vẫn là câu nói ấy: Đừng điều tra, cũng đừng tìm hiểu sâu.
1.
Vào cuối tháng Hai, thầy Triệu ở phòng công tác học sinh nói với tôi rằng, suất làm việc bán thời gian ở nhà ăn đã được dành cho một bạn khác có hoàn cảnh khó khăn hơn. Nếu tôi muốn, thầy có thể chuyển tôi sang thư viện.
Thầy Triệu nói:
“Thư viện cũng không tệ đâu, vừa nhàn, vừa có thể học bài.”
Có lẽ trong mắt thầy, tôi không đến mức khó khăn như vậy, chỉ là muốn kiếm thêm chút tiền trong thời gian rảnh rỗi.
Nhưng thầy Triệu không biết, tôi cần uống thuốc, loại thuốc đó 100 tệ một hộp, mỗi hộp chỉ có 10 viên, tổng cộng 200mg.
Những lúc tâm trạng tốt, tôi uống 30mg một ngày.
Những lúc tâm trạng tệ, tôi uống 60mg một ngày.
Thường thì chưa đến bốn ngày là hết một hộp.
Công việc ở nhà ăn vốn rất tốt, được ăn cơm miễn phí, lại có lương.
Làm ở thư viện tuy nhàn, nhưng lương chỉ bằng một nửa.
Nếu bị chuyển sang thư viện, điều đó có nghĩa là tôi mất đi bữa ăn miễn phí ở nhà ăn và cả khoản lương thêm.
Vì vậy, tôi cố gắng nói chuyện với thầy Triệu.
2.
Tôi đến phòng công tác học sinh và tìm thầy Triệu.
Trong lúc nói chuyện, tôi rất căng thẳng, tay nắm lấy gấu áo phao, đầu không dám ngẩng lên.
“Thầy Triệu.”
“Ừm? Là em à.”
“Thầy ơi, em thực sự rất cần công việc ở nhà ăn.”
Câu trả lời của thầy rất ngắn gọn.
“Suất đó đã được báo lên rồi, em tìm thầy cũng vô ích.”
Dù vậy, tôi vẫn phải cố gắng.
“Thầy ơi, xin thầy, em thực sự rất cần.”
Thầy vừa mở nắp cốc giữ nhiệt, liếc nhìn tôi một cái rồi lại đậy nắp.
“Bạn được thay thế cho em là người trong gia đình đơn thân.”
“Nhưng em thì…”
“Thôi được rồi, trong và ngoài trường còn nhiều việc khác, em tìm thử xem, không thua gì làm ở nhà ăn đâu.”
“…”
3.
Tôi bị thầy Triệu mời ra ngoài, một mình đi đến cầu thang.
Tôi tìm một góc khuất nhất, lặng lẽ ngồi trên bậc thềm, rồi lấy cốc giữ nhiệt từ trong túi ra.
Tiếp theo, tôi lục trong túi áo và lấy ra một vỉ thuốc Paroxetine Hydrochloride.
Trong vỉ thuốc đó chỉ còn hai viên.
Bình thường tôi uống một viên rưỡi, nhưng lần này tôi uống cả hai viên.
Sau khi chắc chắn nước không quá nóng, tôi đặt thuốc vào miệng.
Viên thuốc trôi theo dòng nước ấm xuống cổ họng.
Hơi thở dần ổn định, lúc đó tôi mới nhận ra xung quanh có rất nhiều người.
Tôi dựa vào tường, ngồi trên bậc thềm, cảm thấy những người đó chẳng liên quan gì đến mình.
Tay rất lạnh, nắm lấy vỏ nhôm của cốc giữ nhiệt, lại càng lạnh hơn.
Đôi mắt không kiềm được mà đỏ lên, nóng rát.
Rồi tôi khóc.