Sư nương đuổi ta xuống núi - Chương 1
Chương 1
“Sư nương, con thật sự không muốn xuống núi mà!”
Long Hạ, đỉnh một ngọn núi vô danh.
Tô Lâm ôm một phụ nữ hơn ba mươi tuổi, khẩn khoản van nài.
Tuy đã ngoài ba mươi nhưng người phụ nữ vẫn đầy vẻ xuân sắc, không chỉ gương mặt mang vẻ đẹp mị hoặc, mà thân hình cũng như ác quỷ.
Thêm bộ y phục đỏ, đúng là một mỹ nhân tuyệt sắc!
“Lâm nhi, con đã hai mươi tuổi rồi, đúng là nên xuống núi!”
“Với lại, ta đã định sẵn cho con một vị hôn thê bên ngoài, sắp tới đón con đấy, xinh đẹp hơn nhiều so với những người con hay ngắm đó!”
Lý Hồng Thường bất đắc dĩ khuyên bảo!
“Sư nương, người coi con là hạng người gì chứ!”
“Trong lòng con, người mới là người đẹp nhất, không ai có thể thay thế vị trí của người!”
“Con xin người đấy, con thật sự không muốn xuống núi, người để con ở lại đi mà!”
Tô Lâm thảm thiết nói.
Lý Hồng Thường tất nhiên thấy được Tô Lâm cố tình diễn trò, nhưng không giận mà chỉ cười yêu chiều.
Sau đó, nàng lấy ra một tấm ảnh: “Lâm nhi, đây chính là vị hôn thê của con, con chắc chắn không đi tìm nàng sao?”
Tô Lâm liếc mắt nhìn, lập tức say đắm!
Cô gái trong ảnh có khuôn mặt tinh tế hình hạt dưa, thêm thân hình như quả đào chín, đúng là tuyệt phẩm nhân gian!
Vụt!
Bóng dáng Tô Lâm biến mất trong chốc lát, khi xuất hiện lại đã xách theo hành trang trên lưng: “Sư nương, đệ tử phải xuống núi rồi, người phải tự chăm sóc bản thân cho tốt đó!”
Lý Hồng Thường cắn răng: “Vừa nãy con còn không chịu xuống núi mà?”
“Con có nói vậy sao?” Tô Lâm hoàn toàn không nhận.
“Cút! Mau cút đi!”
Lý Hồng Thường tức nghiến răng.
“Sư nương, vậy con đi tìm vợ xinh đẹp đây.”
Tô Lâm cười hì hì, xoay người đi xuống núi.
“Đợi đã!”
Lý Hồng Thường gọi Tô Lâm lại, ném cho hắn hai vật: “Hai thứ này con cầm lấy, một là thư hôn của con, một thứ liên quan đến thân thế con.”
“Còn nữa, xuống núi rồi nếu rảnh, đừng quên đi thăm mấy sư tỷ của con, xem bây giờ họ thế nào rồi!”
“Rõ sư nương!” Tô Lâm đáp lời.
Lý Hồng Thường đá Tô Lâm một cước, hắn lăn xuống núi.
Ba ngày sau.
“Cái gì? Vị hôn phu?”
Trước cửa một biệt thự, Hạ Băng Ngữ trợn to mắt, không tin nhìn chàng trai trước mặt.
Người này mang theo một bao hành trang, mặc áo vải thô gai, đúng là một tên nhà quê chính hiệu.
“Không sai, trên thư hôn viết rõ ràng, Hạ Băng Ngữ cô là vị hôn thê của Tô Lâm ta!”
Tô Lâm rút ra thư hôn, đưa ra trước mắt Hạ Băng Ngữ.
Hạ Băng Ngữ thở gấp, nàng nhận ra nét chữ của ông mình trên thư hôn!
Lúc này, Tô Lâm háo hức đánh giá Hạ Băng Ngữ, cuối cùng nói một câu suýt khiến nàng phun máu: “Không tệ, còn đẹp hơn trong ảnh, miễn cưỡng xứng làm vợ của Tô Lâm ta!”
Hạ Băng Ngữ cố nén cơn tức, muốn phun máu: “Tiểu tử, ông tôi đã mất rồi, thư hôn cậu lấy đâu ra, tôi cho cậu mười vạn, đưa nó cho tôi!”
“Đừng quá không biết phận thế!”
Hạ Băng Ngữ thấy tên tiểu tử này không chịu nhường nhịn, cũng hơi nóng vội, lấy điện thoại ra định gọi người đuổi hắn đi.
“Tên nhà quê này từ đâu tới vậy? Sao lại chạy đến nhà họ Hạ chúng tôi, mau cút ra ngoài!”
Đúng lúc này, hai người đàn ông nghe thấy động tĩnh nên bước tới, một thanh niên trong đó nhìn thấy Tô Lâm, lập tức lộ vẻ khinh bỉ ghét bỏ.
“Anh là ai?”
Tô Lâm nhíu mày nhìn hắn.
“Đây là con trai của chú hai tôi, Hạ Phi.”
“Anh mau đưa thư hôn cho tôi rồi cút đi, không thì anh ta thật sự sẽ ra tay đấy!”
Hạ Băng Ngữ muốn nhanh chóng đuổi tên nhà quê này đi.
Bốp!
Thế nhưng, Tô Lâm lại trở tay tát Hạ Phi ngã lăn ra đất: “Là người thành phố lớn mà cư xử vô giáo dục thế à, đúng là đáng đánh!”
Bên cạnh, Hạ Quốc Đổng ngây người.
Con trai mình chỉ gọi hắn một tiếng nhà quê, hắn đã trực tiếp ra tay đánh người.
Rốt cuộc là ai thiếu giáo dục đây!
“Tiểu tử, rốt cuộc mi là người nào, dám đến nhà họ Hạ đánh người!”
Hoàn hồn, Hạ Quốc Đổng lạnh mặt hỏi.
“Ta là chồng của Băng Ngữ!”
Tô Lâm cũng nhìn ra Hạ Quốc Đổng và con trai không phải loại người tốt, nên cũng chẳng buồn nể mặt, ôm eo Hạ Băng Ngữ nói.
“Cái gì?!”
Hạ Quốc Đổng và Hạ Phi đều sững sờ.
Hạ Băng Ngữ mới đi có chuyến mà sao tự dưng thêm một ông chồng?
“Băng Ngữ, rốt cuộc là sao đây?”
Hạ Quốc Đổng sắc mặt khó coi chất vấn.
Hạ Băng Ngữ cau mày, không biết giải thích sao.
Hạ Quốc Đổng tiếp tục quát mắng: “Hạ Băng Ngữ, mi to gan lắm! Dám lén lút kết hôn với một thằng nhà quê!”
“Chẳng lẽ mi không biết, thiếu gia nhà họ Trương để ý tới mi sao? Làm vậy, mi bảo mặt mũi nhà họ Trương để đâu?!”
“Tôi ra lệnh cho cô, lập tức cho hắn cút đi!”
Hạ Băng Ngữ cũng nổi nóng, lạnh lùng nói: “Đây là hôn sự ông nội định ra từ khi còn sống, hơn nữa là chuyện riêng của tôi, sao phải nghe ông?”
Hạ Quốc Đổng trợn mắt, tức đến mức không nói nên lời.
Hạ Phi ôm mặt đứng dậy, chĩa mũi dùi sang Tô Lâm: “Tên nhà quê, mày dám đánh tao, liệu hồn, tao sẽ không tha cho mày đâu!”
“Thật vậy sao?”
Tô Lâm liếc mắt nhìn Hạ Phi, thân hình khẽ động, đã tới trước mặt hắn, tát thêm cái nữa!
Chát!
Lần này, Hạ Phi bị tát bay thẳng ra ngoài, xoay mấy vòng trên không trung rồi mới đập xuống đất.
“Anh là người kiểu gì mà cứ nhà quê nhà quê, ăn phải c*t chó thối à, đúng là đáng đòn!”
Tô Lâm phẩy phẩy lòng bàn tay, nhăn mặt.
“Tiểu tử, ngươi chán sống rồi!”
Hạ Quốc Đổng thấy Tô Lâm ngông cuồng như vậy, không nhịn được nữa, vung tay gọi bảo vệ trong biệt thự: “Đánh gãy tứ chi tên nhóc này, rồi quăng ra ngoài!”
“Đù! Lão tử chỉ tát thằng con ông hai cái mà ông định đánh gãy tứ chi lão tử, lão già ngươi độc ác quá đấy!”
Tô Lâm không nhịn được chửi.
“Không cần đánh gãy tứ chi nữa, giết hắn đi, trực tiếp giết hắn!”
Hạ Quốc Đổng bị chọc điên, ngón tay run rẩy không ngừng!
Mấy tên bảo vệ lập tức bao vây Tô Lâm.
“Xem ai dám! Toàn bộ cút hết ra ngoài!”
Hạ Băng Ngữ lạnh lùng quát!
Lập tức, mấy tên bảo vệ lúng túng, nhìn về phía Hạ Quốc Đổng.
“Đừng quên, ông nội trước khi lâm chung đã giao nhà họ Hạ cho cha tôi, mà cha tôi trước khi bệnh nặng lại giao cho tôi, bây giờ nhà họ Hạ do tôi nói một lời!”
“Còn không cút!”
Hạ Băng Ngữ tiếp tục quát, bộc lộ ra vô cùng bá đạo!
Mấy tên bảo vệ không dám ra tay nữa, từ từ rút lui khỏi đại sảnh.
Sắc mặt Hạ Quốc Đổng âm trầm đáng sợ, ông ta là nhân vật số 2 nhà họ Hạ, địa vị lại bị một tiểu bối đè xuống!
Không thể chấp nhận được!
“Vợ yêu! Em quá bá đạo! Không hổ là đàn bà của anh, anh thích!”
Tô Lâm thấy Hạ Băng Ngữ bảo vệ mình như vậy, trực tiếp hôn lên gương mặt xinh đẹp của nàng!
Vì dùng sức quá nên còn để lại dấu đỏ rõ ràng!
Hạ Băng Ngữ hoàn toàn không ngờ Tô Lâm sẽ hành động như thế, nhất thời sững người!
Nhất là trên gò má, cảm giác nóng rực, như có ngọn lửa đang thiêu đốt!
Đúng lúc này, Tô Lâm đột nhiên cảm nhận được điều gì đó, nhíu mày nói: “Em yêu, sao anh cảm nhận được khí tử vậy? Chỗ này có ai sắp lăn đùng ra chết à?”
“Tiểu thư! Nhị gia! Không xong rồi!”
Ngay khi Tô Lâm dứt lời, một a hoàn vội vã chạy xuống từ lầu hai, vẻ mặt lo lắng: “Bệnh tình đại gia đột nhiên trầm trọng, xem ra là không ổn rồi!”