Văn án
Tô Lâm từ nhỏ đã lớn lên trên núi, được tám vị sư phụ nuôi dưỡng. Sau khi các sư phụ khác rời đi, cậu sống nương tựa vào người sư nương xinh đẹp.
Một ngày nọ, sư nương mỹ lệ đuổi cậu xuống núi. Tô Lâm ra vẻ thảm thương nói:
“Sư nương, con thật sự không muốn xuống núi đâu. Nhưng mà các nàng dâu ở dưới núi lại quá xinh đẹp!”
Giọng điệu và nội dung câu chuyện thể hiện sự hài hước, tinh nghịch của nhân vật Tô Lâm. Được nuôi dưỡng bởi tám sư phụ nhưng giờ chỉ còn sống với một mình sư nương, cho thấy môi trường tu hành đặc biệt của cậu trên núi từ nhỏ.
Khi bị đuổi xuống núi, thay vì buồn bã, lưu luyến cuộc sống nơi đây, Tô Lâm lại háo hức vì có cơ hội gặp gỡ các cô gái xinh đẹp phía dưới chân núi, thể hiện tính cách hướng ngoại, thích khám phá và có phần ham mê nhan sắc của nhân vật nam chính.
Câu chuyện chỉ vỏn vẹn vài dòng nhưng đã phác họa rõ tình huống hài hước éo le của một người sống trên núi từ nhỏ, bỗng dưng bị sư nương xinh đẹp đuổi đi, kèm theo những suy nghĩ ngây thơ, hồn nhiên về cuộc sống phía trước ở chốn nhân gian.