16
Dương Dương thi đậu đại học lý tưởng, lúc ở sân bay tiễn cậu ấy, tôi nước mắt lưng tròng.
Cậu ấy vỗ đầu tôi: "Khóc cái gì, đâu phải không về, nghỉ đông là có thể gặp mặt."
"Kỳ nghỉ đông còn rất lâu nữa." Tôi nhỏ giọng nói.
"Không phải còn có thể gọi video sao?" Cậu ấy giả vờ uy hiếp, "Tôi muốn hỏi thành tích của cậu định kỳ, thứ tự rơi xuống ăn tết thì không có quà gì nữa đâu. Cậu đồng ý thi vào trường học của chúng tôi, không cho phép đổi ý!"
"Ừm." Tôi rưng rưng gật đầu.
17
Học kỳ sau của năm ba, có một ngày tôi đi lấy tiền, thế mà phát hiện trong thẻ chỉ còn hơn hai trăm.
Tôi vội vàng gọi điện cho bố tôi, mãi vẫn không gọi được, điện thoại của mẹ tôi cũng vậy.
Gửi tin nhắn cho bọn họ cũng không có ai trả lời.
Tấm thẻ này là của bố tôi, mỗi lần ông ấy trở về, mới có thể nhờ tôi nhắc nhở mà lấy một ít tiền vào trong.
Mỗi lần lấy tiền đủ cho tôi dùng một năm, mà ông ấy cũng không phải một năm mới về một lần, cho nên tiền trong thẻ vẫn luôn dư thừa.
Tháng trước khi tôi rút tiền, tôi nhớ rõ là trong thẻ còn hơn hai vạn, đủ để tôi dùng đến khi thi đại học, thậm chí cả học phí năm đầu đại học cũng đủ.
Lúc đó tôi còn nghĩ, bố mẹ tôi một năm không về cũng chẳng sao. Tôi tiết kiệm một chút, lên đại học có thể làm thêm kiếm tiền. Chờ khi tôi có thể tự nuôi sống bản thân, thì không bao giờ tiêu tiền của bố mẹ nữa.
Nhưng tiền trong thẻ thì sao?
Thẻ ngân hàng là của bố tôi, tôi cũng không có quyền đến ngân hàng để kiểm tra sao kê.
Đến tháng sáu tôi mới tròn mười tám tuổi, ra ngoài tìm việc làm thêm cũng chẳng ai chịu nhận tôi vì tôi chưa đủ tuổi.
Hơn nữa, mấy tháng cuối cùng của lớp mười hai quá quan trọng, tôi cũng không thể đi làm thêm vào lúc này.
Vì kiếm tiền ảnh hưởng đến thành tích học tập, như vậy thì không có lợi rồi, tôi vẫn phân biệt được đâu là việc quan trọng hơn.
Mỗi ngày tôi đều gọi điện thoại cho bố mẹ, đồng thời tôi cũng treo mấy cái túi cũ mà mẹ tôi tìm được lên mạng bán.
Thời gian mẹ ở nhà không nhiều lắm, trong nhà tổng cộng cũng không để mấy cái túi, tôi đã treo tất cả lên mạng bán.
Điện thoại của bố mẹ vẫn luôn không có ai nghe, túi của mẹ tôi một tháng sau bán được hai cái, những cái khác không ai hỏi thăm.
Mấy tháng sau, tôi dựa vào hơn hai nghìn tệ bán túi xách để trang trải chi phí sinh hoạt.
18
Cuối cùng cũng đến kỳ thi đại học, sau khi thi xong tôi cảm thấy mình phát huy không tệ.
Quả nhiên, kết quả thi ra, không khác dự đoán của tôi lắm.
Tôi vội vàng gọi điện thoại cho Dương Dương, nói cho anh ấy biết điểm thi của tôi. Anh ấy nói vào trường học của bọn họ hoàn toàn không có vấn đề gì, bảo tôi mạnh dạn đăng ký.
Điền nguyện vọng xong, tôi tìm việc làm thêm trong tiệm trà sữa.
Thật ra lúc đó trong lòng tôi lo lắng, bởi vì tiền lương của tiệm trà sữa một tháng chỉ có 3.500 tệ, nghỉ hè hai tháng tôi kiếm được nhiều nhất 7.000 tệ.
Số tiền này khó khăn lắm mới đủ học phí năm đầu đại học, hai tháng này cho dù tiết kiệm, cũng phải tiêu một ít phí sinh hoạt. Sau khi khai giảng cũng không thể lập tức có thể tìm được việc làm thêm, phí sinh hoạt khi đó cũng là vấn đề.
Tôi không nhịn được về nhà lục tung một hồi, không tìm được thứ gì thích hợp để bán.
Nhìn ghế sofa trong phòng khách, tôi bắt đầu suy nghĩ, cũng không biết cái này có ai muốn mua hay không, có thể bán được giá bao nhiêu.
Thư thông báo trúng tuyển được gửi xuống, tôi gọi điện thoại báo tin vui cho Dương Dương.
Kỳ nghỉ hè, anh ấy tham gia dự án tình nguyện của trường học, chưa trở về.
Anh ấy đề nghị tôi đến trường trước, nói có thể đưa tôi đi tham quan trường học, còn có thể đi đến những địa điểm du lịch khác chơi một vòng.
Tôi từ chối, nói còn phải đi làm thêm.
"Cậu hết tiền rồi à?" Anh ấy hỏi tôi trong video: "Bố mẹ cậu không để lại tiền cho cậu sao?"
Tôi mới kể cho anh ấy nghe về tình cảnh kinh tế khó khăn mà tôi gặp phải trong mấy tháng nay.
Anh ấy tức giận: "Cậu ngốc quá, sao không nói sớm với tôi?"
"Không sao, không phải tôi tự giải quyết được rồi sao." Tôi cười hì hì.
Anh ấy nói tôi không coi anh ấy là người một nhà, gặp khó khăn cũng không nói với anh ấy, tức giận đến mức cúp điện thoại.
Buổi tối, anh ấy lại gửi cho tôi một tin nhắn, nói tìm cho tôi một gia sư làm thêm, tính theo giờ học trả tiền, tính ra còn tốt hơn bán trà sữa nhiều.
Tôi ôm điện thoại trong lòng đắc ý, biết ngay anh ấy sẽ không thực sự giận tôi.