13
Mùa đông giá rét, tôi ôm Khả Khả đi lang thang trên phố.
Thế giới lớn như vậy, nhưng không có chỗ dung thân cho tôi và Khả Khả.
Tôi nhìn Khả Khả, nước mắt lại một lần nữa chảy xuống.
"Kiều Kiều?" Bên tai vang lên thanh âm chần chờ.
Nghi hoặc ngẩng đầu, trong ánh mắt mông lung, tôi thấy được một khuôn mặt thiếu niên tuấn tú.
Khuôn mặt này có chút quen thuộc, nhưng mà tôi nhớ mình không quen biết cậu bạn trai đẹp trai như vậy a!
"Không nhớ rõ tôi sao?" Cậu bạn trai làm bộ khổ sở, "Ai, có chút thương tâm đây!"
"Cậu là... Dương Dương?" Tôi kinh hỉ mở to hai mắt.
"Bây giờ thì đỡ hơn một chút." Dương Dương ôn nhu cười.
Gặp được bạn cũ đã lâu không gặp, tôi tạm thời quên đi chuyện đau lòng, cùng cậu ấy vui vẻ hàn huyên.
Trên đường rất lạnh, Dương Dương dẫn tôi đi một tiệm trà sữa, mời tôi uống trà sữa nóng.
"Sao lại khóc?" Cậu ấy hỏi tôi.
Vừa hỏi xong, tôi lại nhớ đến Khả Khả đáng thương, nước mắt tí tách rơi xuống.
Trong lúc tôi kể đứt quãng, cuối cùng cậu ấy cũng nghe rõ là chuyện gì xảy ra.
Dương Dương đưa tay sờ lên Khả Khả trong ngực tôi, Khả Khả hình như rất thích cậu ấy, còn làm nũng cọ cọ.
"Nếu như cậu tin tưởng tôi, mấy ngày nay có thể để Khả Khả ở nhà tôi." Cậu ấy nháy mắt với tôi, "Chờ bố mẹ cậu đi rồi, cậu lại đón nó về."
Tôi nghe thế, đây đúng là một ý kiến hay, vui vẻ giao Khả Khả cho cậu ấy.
Mấy ngày ăn tết, tôi rảnh rỗi liền đi nhà Dương Dương xem Khả Khả.
Thầy Chu vẫn dịu dàng thân thiết như trước, cô ấy lấy ra rất nhiều đồ ăn vặt cho tôi ăn.
Khả Khả ở đây thích ứng rất tốt, ngay cả thức ăn cho chó cũng cao cấp hơn trước, tôi phát hiện nó rất nhanh đã mập ra một vòng.
14
Chờ bố mẹ tôi đi rồi, tôi đưa Khả Khả về nhà.
Dương Dương rất thích Khả Khả, thường hay mang theo các loại đồ ăn vặt như thú cưng đến nhà tôi xem nó.
Thành tích các môn của tôi đều không tồi, chỉ là toán học hơi kém một chút.
Sau khi Dương Dương biết, mỗi buổi tối đều tới giúp tôi học bù toán học.
Dưới sự giúp đỡ của cậu ấy, thành tích của tôi tăng lên rất nhanh, thi đậu vào trường trung học tốt nhất trong thành phố, cũng là trường trung học phổ thông của Dương Dương.
15
Dương Dương cao hơn tôi một cấp, thành tích của cậu ấy rất tốt, sau khi lên cấp ba vẫn có thời gian sẽ giúp tôi học bù toán.
Dưới sự chỉ đạo kiên nhẫn của cậu ấy, tôi giống như mở ra hai mạch Nhâm Đốc, bỗng nhiên hiểu được ảo diệu của toán học, say mê trong đó không thể tự kềm chế, không cần cậu ấy phụ đạo cũng có thể học rất khá.
Khi học lớp mười hai, có một ngày học thể dục, khi tôi và bạn học đánh cầu lông không cẩn thận bị ngã, cổ chân đau đớn kịch liệt.
Tôi được thầy đưa vào bệnh viện, sau khi kiểm tra thì bị gãy chân, bác sĩ nói cần phải làm phẫu thuật.
Nằm trên giường đau đến không muốn sống, cầu bác sĩ mau phẫu thuật cho tôi. Bác sĩ nói cần phụ huynh ký tên, tôi gọi điện thoại cho bố tôi, sau khi nghe máy, ông ấy bảo tôi đưa điện thoại cho bác sĩ.
Bác sĩ nói tình huống của tôi qua điện thoại, lại trả điện thoại lại cho tôi. Bên kia, bố tôi nói đây là một cuộc phẫu thuật nhỏ, ông ấy bảo chủ nhiệm lớp tôi tới ký tên cho tôi.
Làm xong phẫu thuật, tôi cần nằm viện một tuần.
Đi đường khó khăn, ngay cả đi vệ sinh cũng không thể độc lập hoàn thành, tôi lại gọi điện thoại cho bố tôi, nói bác sĩ dặn dò tôi loại tình huống này nhất định phải có người ở cùng.
"Bố, con không thể luôn gọi y tá đến dìu con đi vệ sinh, người ta cũng có việc phải làm. Hơn nữa bác sĩ nói con cần dinh dưỡng, không thể luôn ăn cơm hộp." Tôi lại gọi điện thoại cho ông ấy.
Nếu có thể, tôi cũng không muốn liên lạc với ông ấy, nhưng một mình nằm viện thật sự là quá khó khăn.
Để tránh đi vệ sinh, tôi phải chịu đựng cả ngày không uống một ngụm nước. Nhưng các thủ tục nằm viện, chi phí và các việc khác cũng cần có người đi xử lý, bác sĩ đã thúc giục tôi mấy lần rồi.
Bố tôi im lặng một lúc lâu, nói với tôi một cách thấm thía: "Kiều Kiều, con sắp trưởng thành rồi, sắp tới rồi, bố tin con có thể tự chăm sóc bản thân. Mẹ con vừa mới tìm được một chút linh cảm, mới vẽ mới nên bút, chúng ta ở bên này trong thời gian ngắn là không dễ rời đi. Nghệ thuật sáng tác không dễ, tin rằng con có thể hiểu được chúng ta đúng không?"
"Nhưng mà bố..."
"Cứ như vậy đi, bố chuyển thêm tiền cho con, con mời hộ lý chăm sóc con, tạm biệt!" Bên kia vội vàng cúp điện thoại.
Khi bác sĩ lại một lần nữa thúc giục tôi đi bổ sung thêm một số thủ tục, tôi cầm lấy điện thoại, do dự thật lâu, vẫn là ấn xuống.
"Dương Dương..." Vừa mở miệng, tôi đã nghẹn ngào, giống như tất cả ủy khuất lập tức đều phát ra.
Rất nhanh, Dương Dương vội vàng chạy đến bệnh viện, đi cùng cậu ấy còn có thầy Chu.
Nhìn tôi lẻ loi một mình nằm viện, thầy Chu rất đau lòng.
Cô ấy nắm lấy tay tôi: "Kiều Kiều không sợ, thầy Chu sẽ ở cùng con."
Mấy ngày tiếp theo nằm viện, là thầy Chu mỗi ngày đều ở cùng tôi.
Buổi tối Dương Dương vừa tan học sẽ đến thăm tôi, cũng tiến hành giảng giải cho tôi bài tập mà tôi không hiểu sau khi tự học ngày hôm đó. Cậu ấy lớp 12, đối với nội dung toàn bộ sách giáo khoa của tôi đều vô cùng quen thuộc, chỉ đạo tôi học tập thành thạo.
Cũng chính vì học bổ túc của cậu ấy, lúc tôi nằm viện hoàn toàn không làm trễ nải việc học tập, trở lại trường học có thể trực tiếp theo kịp tiến độ của tất cả các môn học.
Sau khi xuất viện, thầy Chu kiên trì để tôi ở nhà cô ấy một tháng, mỗi ngày hầm cho tôi các loại canh dinh dưỡng, cho tôi ăn ba cân.